Có phải tôi quá hẹp lòng?

Tôi lạnh nhạt trả lời chị rằng tôi không có nghĩa vụ phải giúp anh ta. Rằng chúng tôi giờ là người dưng, anh ta làm anh ta chịu.

Chúng tôi đã từng có 3 năm yêu nhau. Nửa năm đầu của tình yêu đó tuyệt vời và lộng lẫy đến mức tôi đã tin rằng trên đời này có thật những tình yêu của Romeo và Juliet.

Nhưng mọi thứ bất ngờ sụp đổ khi một ngày một cô gái quê tìm đến tôi và nói rằng cô với anh từng gắn bó, hẹn ước với nhau từ thời còn là học sinh lớp 12. Anh lên thành phố học và bắt đầu chạy theo những hào nhoáng, phù hoa. Anh theo đuổi tôi chỉ vì cái hộ khẩu thành phố và nhất là vì gia sản của gia đình tôi quá lớn. Tôi choáng váng, bất ngờ trước tấm hình đám hỏi của anh và cô gái đó. Nhưng rồi anh xuất hiện, lớn tiếng chửi mắng cô và thanh minh với tôi rằng đó là thứ tình yêu trẻ con, rằng nó đã qua từ lâu rồi và giờ cô gái đó đang cay cú muốn phá hoại tình yêu của chúng tôi nên mới làm trò đó.

Cô gái nhìn anh một cách khinh bỉ và nói: “Tôi sẽ chống mắt xem kẻ phụ bạc, tham vàng bỏ ngãi như anh sẽ hạnh phúc được bao lâu”. Cô ta cũng nói thêm rằng đến gặp tôi không phải để níu kéo, rằng giờ nếu anh có muốn, cô cũng không bao giờ chấp nhận một kẻ khốn nạn như anh, nhưng cô ta muốn cảnh báo tôi về con người của anh… Tôi nghe những điều cô gái đó sỉ nhục anh mà nửa tin nửa ngờ. Dù sao, trái tim đang yêu của tôi đã ngăn cản tôi tiếp nhận sự thật tàn nhẫn mà người ta cố tình vạch ra cho tôi thấy.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Chúng tôi cưới nhau và chung sống được 5 năm. Chỉ chừng một năm đầu là tôi còn cảm thấy hạnh phúc. Những năm sau đó, cách sống ích kỷ, chỉ biết tới bản thân mình, huênh hoang và ngạo mạn nhờ thế lực của gia đình vợ, coi mình là cái rốn vũ trụ của anh ta khiến tôi không còn có thể chịu đựng nổi nữa. Hai đứa con liên tiếp ra đời là một trong những cố gắng hết sức mình của tôi để có thể tự níu giữ mình lại trong mối quan hệ đã khiến tôi cảm thấy mình thảm hại: tôi hiểu ra anh ta chỉ là kẻ đào mỏ bẩn thỉu. Anh ta sống nghênh ngáo chính vì nghĩ rằng không bao giờ tôi dám bỏ anh ta, bỏ cha của hai đứa con tôi. Cuối cùng, tôi quyết tâm nộp đơn xin ly hôn. Khi biết tôi quyết tâm ly hôn, anh ta hoảng sợ, lăn lóc lạy lục, năn nỉ tôi cho anh ta cơ hội. Nhưng tôi đã quá ghê tởm anh ta, vả lại, tôi biết rất rõ điều gì anh ta cần từ cuộc hôn nhân với tôi - đó là tiền, chứ không phải tôi. Và chỉ cần tôi vứt cho anh ta một căn nhà với khoản tiền tương đối lớn là anh ta chấp nhận ly hôn, quay lưng bỏ đi không hề nhìn ngó lại hai đứa con.

15 năm trôi qua. Mẹ con tôi sống với nhau khá bình yên. Tôi không đi bước nữa và cũng không hề có ý định đi bước nữa. Kinh tế tôi vững nên tôi cũng không yêu cầu anh ta thực hiện nghĩa vụ làm cha với các con tôi. Chúng vẫn thỉnh thoảng đi chơi với anh ta, đến nhà anh ta sống vài ba ngày. Tôi không làm gì để ngăn cản tình cha con của anh ta, dù thỉnh thoảng tôi cũng nổi điên vì anh ta hứa này hứa kia với con nhưng đều vì đi chơi với tình nhân, vì nhậu, vì gì gì đó mà để các con tôi phải chờ đợi, buồn bã và thất vọng. Tức giận một chút, rồi tôi phẩy tay, con người anh ta là như vậy, một thứ vỏ rỗng lòng, sống nương nhờ những giá trị của người khác, chấp làm gì. Tuy vậy, tôi cũng không phiền lòng khi thấy các con vẫn thương anh ta. Dù sao, anh ta cũng là bố chúng, căm ghét anh ta thì chính chúng sẽ tổn thương. Tôi không muốn điều đó.

Thế nhưng cách đây vài ngày, chị chồng tôi gọi cho tôi. Chị xin tôi giúp đỡ anh ta một khoản tiền khá lớn. Nghe đâu anh ta tham gia vào một vụ làm ăn phi pháp nào đó và người đàn bà mà anh ta chung sống bao lâu theo kiểu “già nhân ngãi non vợ chồng” đã lấy hết khoản tiền đó của anh ta. Giờ đây, nếu không có tiền bồi thường, anh ta có thể sẽ vào tù. Chị trách móc anh ta vẫn sống hợm hĩnh, ngu ngốc, kiêu căng như vậy sau khi chia tay tôi và tiếc cho anh ta đã mất người vợ tốt như tôi. Chị nói nếu tôi không giúp anh ta thì anh ta sẽ mất hết và các con tôi sẽ vô cùng khốn khổ khi thấy cha mình phải rơi vào vòng lao lý. Tôi lạnh nhạt trả lời chị rằng tôi không có nghĩa vụ phải giúp anh ta. Rằng chúng tôi giờ là người dưng, anh ta làm anh ta chịu. Chị bảo rằng đúng vậy, đây chỉ là chị xin tôi giúp anh ta vì chính những đứa con của tôi. Tôi im lặng từ chối.

Từ chối chị, nhưng lòng tôi cũng không yên. Tôi có số tiền đó và dư sức cứu anh ta. Tôi biết hai con tôi đều biết chuyện này và chúng không dám có ý kiến gì với tôi, nhưng chúng lo lắng. Tôi cũng không biết chúng có hiểu vì sao tôi bỏ bố chúng và vì sao giờ đây bố chúng lại lâm vào tình cảnh này. Tôi không biết chúng có xét đoán hay trách móc gì tôi trong việc này hay không? Tôi không biết có nên trò chuyện với các con và để chúng quyết định xem tôi có cần giúp bố chúng hay không? Lòng dạ tôi rối bời và lộn xộn. Tôi sợ chính tôi làm tổn thương chúng. Tôi nên làm gì đây?

Vụng trộm với… chồng cũ

Mối quan hệ của em hiện nay là vụng trộm, vì ngại điều tiếng, bản thân em cũng xấu hổ khi người ta bàn ra tán vào.

Chị Hạnh Dung mến! 

Vợ chồng em ly hôn được một năm. Lý do thì nhiều: gia đình bên chồng quá hà khắc với em, bắt em ở nhà không được đi làm, chúng em cưới nhau hai năm nhưng không có con, trong khi anh từng có con riêng trước khi cưới em (đứa bé là con trai, ở với nhà nội), anh chị bên nhà chồng quá đông và hay can thiệp vào chuyện riêng của vợ chồng em… Vì tất cả những điều đó, chúng em quyết định chia tay. Giờ em sống một mình, vẫn chung chỗ làm nên em biết anh cũng không có ai. Anh vẫn quan tâm đến em, nói là từ lúc em ra đi, gia đình anh không yên ổn được chút nào, các anh chị cứ chì chiết vì anh không làm ra tiền. Vì vậy, anh có ý muốn rời gia đình, ra sống với em. Những lúc gặp nhau ở cơ quan chúng em không dám nói chuyện, bày tỏ tình cảm, chỉ âm thầm nhắn tin, gọi điện cho nhau. Nhưng, lúc anh đến nhà em, em nghĩ đằng nào cũng là chồng cũ của mình, nên em đã có lúc mềm lòng. Mối quan hệ của em hiện nay là vụng trộm, vì ngại điều tiếng, bản thân em cũng xấu hổ khi người ta bàn ra tán vào. Em không biết giải quyết thế nào…

Nguyễn Thị Thu Thủy (Bình Dương)

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Em Thu Thủy thân mến,

Trong những lý do để ly hôn của vợ chồng em, không có lý do nào là đã cạn tình với nhau cả. Trong khi đó, tình cảm, sự gắn bó, hạnh phúc… mới là những lý do chính để tiến đến hôn nhân. Em đã ly hôn vì những áp lực khác, nên có thể, tình yêu của em với chồng vẫn còn, đó là nguyên nhân khiến vợ chồng em âm thầm nối lại tình cũ.

Em nên xem xét thử có phải mình đã quá vội vàng khi quyết định ly hôn, không cố gắng gìn giữ hạnh phúc của mình không? Nhiều đôi sau khi ly hôn mới thấy thực ra không ai bằng chồng/vợ cũ của mình, thực ra mình vẫn còn yêu nhau… nên đã làm lại “tập hai” với cùng "diễn viên" cũ. Họ đã hạnh phúc sau khi suýt đánh mất nhau.

Những việc cũ, nếu chồng em rời khỏi gia đình thì gần như đã có thể giải quyết được hết. Em có thể giữ được nghề, đi làm để có thu nhập tự lo cho gia đình mình. Chồng em đỡ phải chịu áp lực từ anh chị, cha mẹ. Cháu bé con riêng, nếu thích ở với ông bà, vợ chồng em có thể cấp dưỡng, hoặc dần thuyết phục để cháu về ở với vợ chồng em. Việc chậm có con, em có thể đi kiểm tra ở bệnh viện chuyên khoa để tìm nguyên nhân và chữa trị.

Việc xảy ra như trên, cũng có thể do chồng em chưa thực sự quyết đoán, chủ động. Nếu em muốn xây dựng lại hạnh phúc của mình, không còn cách nào khác là em phải tự gánh lấy trách nhiệm đó, chủ động và tích cực kiến tạo lại gia đình, Nếu mình ngay thẳng, nghiêm túc, không phải ngại dư luận. Hạnh phúc là hạnh phúc của mình, đâu phải dư luận tạo nên hạnh phúc. Muốn chấm dứt dư luận về sự “vụng trộm”, các em có thể đàng hoàng tuyên bố quyết định tái hôn, sau khi chuẩn bị kỹ càng mọi chuyện. Chúc em vững vàng hơn để bảo vệ hạnh phúc của mình.

“Nhà chung” sau ly hôn

Cả hai không có chỗ ở mới cũng chẳng có khả năng ra ngoài thuê trọ, nên cuối cùng họ vẫn phải “chung nhà” dẫu chính thức ly hôn.

Sau bao nhiêu năm gồng mình chịu đựng, chị quyết định ly hôn, chấm dứt năm tháng đau khổ bên người chồng gia trưởng, độc đoán... Ngày ra tòa, anh ta nói không có chỗ ở mới cũng chẳng có khả năng ra ngoài thuê trọ. Về phía chị cũng thế nên cuối cùng họ vẫn phải “chung nhà” dẫu chính thức ly hôn.

Ly hôn xong, anh gọi thợ vào làm một vách ngăn chia đôi căn hộ 40 mét vuông. Một cánh cửa khác được mở ra, bên này chị đổi khóa cửa cũ. Họ chính thức tách khỏi nhau, khẳng định chủ quyền riêng. Hàng ngày chị đưa đón con tới trường rồi đến cơ quan. Về nhà, mẹ con ăn uống ngủ nghỉ không bị gò bó, chạy theo sở thích độc đoán của anh như trước đây. Bên kia, anh ngày ba bữa cơm bụi, sáng đi làm với bộ đồ nhàu nhĩ, tối khuya mới về nhà. Cuộc sống của hai người thay đổi thấy rõ, duy chỉ có con bé vô tư với thói quen cũ. Nó cứ chạy từ “nhà mẹ” sang “nhà bố” líu lo, bắt bố vẽ tranh, kể chuyện, đưa đi chơi. Trong mắt chị cảnh ly hôn nhưng vẫn chung nhà ấy ít ra cũng giúp con cái không phải chịu cảnh bố mẹ mỗi người một nơi.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Hai năm trôi qua, chị tìm được người đàn ông cùng cảnh ngộ yêu thương mình. Ngày đầu tiên dẫn người đó về nhà, chị nóng mặt khi “nhà bên” xuất hiện những tiếng động lạ, rồi tiếng chồng cũ gắt gỏng gọi con bé sang. Hôm ấy, anh ta dẫn con đi từ sáng đến tối khuya mới về mặc chị đứng ngồi không yên. “Lần sau anh đưa con về sớm…”, chị đón con bé đang ngủ gật gắt lên. “Về sớm để cho nó nhìn thấy cô hú hí với giai à”- anh ta hằn học. Chị ngỡ ngàng, đêm đó chồng cũ say rượu chửi đổng đến gần sáng. Cứ thế những ngày sau, mỗi lần thấy bóng người mới của chị đến là “nhà bên” lại vang lên đủ thứ âm thanh… cho đến một ngày, chị nhận được điện thoại của người mới. “Anh xin lỗi, chuyện tình cảm của chúng mình chắc không có kết quả…”. Tìm hỏi rõ ngọn ngành chị mới biết, chồng cũ yêu cầu anh chấm dứt chuyện tìm hiểu vì “vợ chồng tôi đang có ý định tái hợp lại”.

Lần thứ hai đón nhận tình cảm mới, chị nói hết hoàn cảnh. Người mới hứa sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, kể cả rào cản từ “gã hàng xóm” đặc biệt. Biết người mới của chị “vô sản” vì khi ly hôn đã để lại hết tài sản cho vợ cũ nuôi con, chồng cũ mỉa mai “tưởng cô tìm thằng nào hơn tôi chứ…”. Người mới cũng nhận rõ sự bất cập của cuộc sống “nhà chung nhưng tình riêng” bàn với chị chuyển ra ngoài sống nhưng chị chần chừ. Chi phí ra ngoài thuê trọ khá đắt đỏ, vả lại sợ chuyển đi rồi phần tài sản này biết đâu sẽ bị chồng cũ chiếm luôn. Mặt khác, tình cảm của đứa con đối với bố quá khăng khít nên chị không nỡ chia rẽ… Thế là họ đành chấp nhận sống như vậy vài năm để dành dụm tiền “mua lại” nốt “nhà anh”. Thống nhất là vậy nhưng khi chuyển về sống chung, chị cảm nhận rõ sự cam chịu của chồng khi sống cảnh “chung nhà” với bố con bé.

Đêm nằm nghe tiếng hàng xóm say rượu văng tục bên kia bức vách, anh thở dài rồi nói. “Anh quyết định xin đi làm dự án ở bên Lào. Sau vài năm, anh sẽ kiếm được một số tiền kha khá để mua một căn hộ trả góp giá rẻ. Anh muốn mẹ con em được sống thoải mái hơn”. Chị ngập ngừng: “Trong thời gian anh đi, em cho thuê lại nơi này rồi tìm thuê một chỗ khác bên ngoài nhé. Em sẽ sắp xếp cho nó về thăm bố thường xuyên là được”. Tìm được giải pháp, chị thấy mình nhẹ lòng. Ngày mai, chị sẽ đăng tin cho thuê nhà.

Đọc nhiều nhất

Tin mới