Chuẩn… dâu

Làm dâu! Hai chữ đó thôi cũng đủ để các cô gái nơm nớp lo. Cứ như thể mẹ chồng là hùm beo, nhà chồng là hang sói...

Đang chăm chú lựa mấy thứ củ quả, mọi người giật mình khi nghe giọng một phụ nữ oang oang: Cái đó là dây lạt gói bánh chưng. Vậy là không làm dâu được rồi!

Đối tượng của câu nói… dễ quê đó là một cô gái trạc 30, đang nhìn người vừa chỉ trích cái sự “thiếu hiểu biết” của mình bằng nét mặt vừa bị tổn thương, vừa có vẻ… không thèm chấp. Rồi chậm rãi ngó chị phụ nữ kia một cái từ đầu đến chân, lướt mắt xuống bộ đồ mặc ở nhà xuềnh xoàng bằng thun lạnh, đôi dép kẹp lẹt xẹt, sang chiếc xe số cũ kỹ lỗi thời, cô gái bình thản bỏ đi. Chị phụ nữ như lúng túng khi bị mọi người nhìn soi vào mình, phân bua: Tại cổ hỏi cái bó dây kia để làm gì mà bán ở hàng rau!

Không ai nỡ trách câu buột miệng của chị. Bởi, căn cứ vào bề ngoài có phần lam lũ ấy, hẳn chị đang tự trói đời mình và muốn áp đặt cả người khác vào những thứ chuẩn mực cũ kỹ do chính bản thân nghĩ ra.

Câu chuyện vu vơ ngoài chợ bỗng làm tôi nhớ đến cái thời mình mới lớn, ở cái xứ mà người ta dùng chữ “gả con” để chỉ việc một cô gái lập gia đình. Bà mẹ nào có con gái tuổi cập kê là nơm nớp sợ con mình… bị ế. Mẹ tôi cũng không ngoại lệ. Mỗi việc tôi làm đều bị mẹ “soi” kỹ lưỡng, kèm theo câu hăm dọa cửa miệng là “vụng về cẩu thả như thế, mai mốt người ta đổ lên đầu”. Mẹ sát sao từ việc chà mớ xoong chảo cho sạch bóng lọ nghẹ (hồi ấy vẫn đun nấu bằng củi) đến quét cái nhà sao cho tinh tươm. Từ cách đổ rau câu, làm gà làm vịt, đến tỉa quả ớt cọng hành thành những cái hoa, tôi đều phải thuần thục. Cứ mỗi lần trong xóm có đám tiệc gì là nhà nhà đều gửi con gái sang phụ giúp một tay, gọi là đi “giùm đám”. Đó là cơ hội để nhìn trước ngó sau mà học hỏi, khoe tài, là dịp mấy thím mấy dì chỉ cho đám con gái lơ ngơ cách bếp núc nội trợ, đặng mai sau về làm dâu nhà người.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Làm dâu! Hai chữ đó thôi cũng đủ để các cô gái nơm nớp lo. Cứ như thể mẹ chồng là hùm beo, nhà chồng là hang sói, lúc nào cũng săm soi xét nét, ác độc như trong phim hay mấy vở cải lương vậy.

May quá, cuối cùng thì tôi cũng “hết lo ế”. Về nhà chồng, bạn bè gặp lại, thường hỏi nhau chỉ một câu: “Mày có phải làm dâu không đấy?”. Rồi sau đó, hoặc thở ra nhẹ nhõm, hoặc chia sẻ tâm trạng: “Khổ thân mày rồi, bà ấy có ghê gớm không?”.

Dấn mình vào… hang cọp rồi tôi mới biết, cái thời ba mẹ chồng ăn xong là con dâu phải vội vã buông đũa, đứng lên rót nước lấy tăm đã xa lắm. Mẹ chồng tôi bây giờ, trước khi đi chợ còn dò ý hai đứa con dâu, xem muốn mua gì, thức nào mà dâu kêu ngán là loại ra ngay. Mẹ cũng chưa từng nói những câu kiểu như “thời tôi làm dâu thế này thế nọ” hay “con dâu bây giờ sao sướng vậy không biết”. Tất cả đều ngầm hiểu, đàn bà thời nay hay thời xưa gì cũng không ai sướng cả. Chỉ là mỗi thời mỗi khác. Mỗi cuộc đời mỗi hoàn cảnh. Đàn bà cứ hay tự làm khổ nhau bởi những định kiến của mình.

Tôi tất nhiên cũng không chu toàn được như kỳ vọng của mẹ ruột. Phụ nữ bây giờ vừa phải bon chen ngoài xã hội, vừa phải cáng đáng con cái, gia đình, áp lực kiếm tiền, nuôi dạy con, giữ chồng trước muôn vàn cám dỗ bên ngoài, quả là chẳng dễ dàng gì. Thời nào rồi mà còn bắt đàn bà phải cung phụng cả gia đình chồng, trong khi mấy ai nghĩ lại, phía nhà chồng đã giúp được gì, có thương yêu đỡ đần gì được cho họ chưa? Nhưng thôi, cuộc sống thay đổi, những chuẩn mực của một cô con dâu đương nhiên cũng phải khác. Mẹ chồng gắng theo kịp cuộc sống hiện đại. Con dâu cũng giữ gìn lại một chút gì đó của công dung ngôn hạnh, không phải để nai lưng ra hầu hạ phục tùng, mà để biết cách làm cho bếp nhà mình đỏ lửa là tốt lắm rồi. Nghĩ vậy đi, cho nó lành!

Tôi từng nghe một lời nhận xét cực choáng: “Thím ấy giỏi quá, sao mà làm dâu được!”. Chao ơi, đàn bà giỏi giang thì không thể nào bó đời mình trong xó bếp, nên không đạt chuẩn làm dâu thật ư? Vậy nên, chẳng ngạc nhiên khi chị phụ nữ sáng nay ở hàng rau đã nghĩ, “làm dâu” thì phải biết tất tần tật mọi thứ liên quan tới bếp núc… Vì chị đã trải đời mình như thế, nên sẵn lòng buông lời chê bai người khác; hay chị cho rằng, phải như thế thì mới đúng là một nàng dâu truyền thống?

Còn cô gái ban sáng, giả sử cô là nhân viên văn phòng, một chồng một con, chẳng hạn. Cô có thu nhập đủ sống, biết dọn dẹp nhà cửa, biết phân biệt cà rốt Trung Quốc với hàng Đà Lạt, biết chi xài ngân sách chung sao cho hợp lý, trong danh bạ điện thoại có sẵn số điện thoại taxi và bác sĩ nhi để phòng khi cần. Cô biết cách nấu cháo cho con sao cho đủ mấy nhóm dinh dưỡng. Mẹ chồng cô bị bệnh tiểu đường, cô biết chọn những thứ trái cây ít ngọt cho cả nhà tráng miệng. Có thể cô không rành cách nấu những mâm cỗ cầu kỳ, nhưng cô biết nơi đặt món, biết lựa thực đơn sao cho vừa túi tiền, biết thương lượng kỹ lưỡng các vấn đề liên quan. Nhiêu đó là quá đủ xài rồi. Còn đòi hỏi chi cao xa hơn?

Giờ còn được mấy cặp trai gái cưới nhau muốn chung sống với gia đình chồng? Hẳn là không nhiều lắm! Vậy những đôi ra riêng, cô con dâu kia không phải “làm dâu”, tức là có thể quên hết mọi bổn phận trách nhiệm lễ nghĩa với gia đình chồng ư? Dù ở thời nào và có ở chung hay không thì “làm dâu” vẫn là một khái niệm quen thuộc, chẳng đến mức đáng sợ, đáng ghét nếu không bị chính những người phụ nữ trong cuộc mang ra đặt chuẩn mà làm khổ nhau.

Phận làm dâu nhà giàu

Từ lúc chị về làm dâu, đến nay đã tròn 8 tháng. Chưa một lần chị cảm thấy một ngày mình được nghỉ ngơi.

Ngày cưới, chị hạnh phúc như bất cứ cô gái nào trong làng. Váy trắng tinh khôi, tiệc cưới linh đình. Chị cứ như mê đi trong hạnh phúc. Cả làng mừng cho chị và những chàng trai thì thầm tiếc nuối chị - cô gái xinh đẹp và dịu dàng nhất làng đã lên xe hoa.

“Làm dâu” em chồng

Được một thời gian ngắn đi đâu chị cũng than vãn: “Số mình khốn khổ vì phải làm dâu... em chồng”.

Vừa mở cửa bước vào nhà, ập vào mắt chị là cảnh nhà cửa bừa bộn, bát đũa bẩn chất đầy chậu. Nhà có đứa em gái chồng sống cùng mà chẳng đỡ đần được gì, ngược lại càng khiến chị thêm việc. Anh gọi điện về hỏi tình hình con ốm, sẵn nỗi tức tối, chị gần như hét lên: “Anh nhanh về mà giải quyết vấn đề em gái của mình đi, em không chịu nổi nữa rồi. Nếu nó không ra ngoài thuê nhà sống thì em sẽ đi”. Nói rồi chị cúp máy cái rụp. Bữa tối, bếp lạnh tanh, chị nằm ôm con chẳng thiết tha ăn uống. Anh đi công tác về, chuyện này phải được giải quyết dứt điểm, không thể kéo dài cuộc sống này nữa.

Chị và anh cùng quê miền Trung ra Hà Nội học rồi ở lại thành phố lập nghiệp. Chị bằng lòng với công việc lương thấp một chút nhưng có nhiều thời gian chăm sóc cho gia đình để anh chú tâm làm kinh tế. Từ ngày cô em chồng đỗ đại học, anh chị nhận trọng trách đỡ đần bố mẹ nuôi em ăn học. Được một thời gian ngắn đi đâu chị cũng than vãn: “Số mình khốn khổ vì phải làm dâu... em chồng”.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Rồi chị kể, em chồng “con nhà lính tính nhà quan”. Ra thành phố học chưa được bao lâu đã học đòi đủ thứ, quần áo, điện thoại lúc nào cũng thời trang, sành điệu. Chuyện bếp núc, dọn dẹp nhà cửa đều một tay chị, em chồng không màng đến. Có góp ý, nó làm qua loa lấy lệ khiến chị dọn dẹp lại càng mệt hơn. Sáng, anh chị đi trước thì em chồng đi sau. Chiều về, chị dâu cơm nước xong xuôi em chồng vẫn bận sinh nhật bạn bè, mua sắm, cà phê… Mâm cơm để phần, em chồng bữa ăn bữa bỏ cũng chẳng thèm cất dọn. Mỗi lần chị nhắc nhở, em chồng vâng dạ rồi để đấy. Nếu lỡ gay gắt một chút, nó giận chẳng thèm đụng đũa tận mấy hôm.

Ngày chị sinh con, mẹ chị ra chăm con gái ở cữ mà như người giúp việc trong nhà. Từ sáng đến tối, bà hết lo cơm nước, giặt giũ cho mẹ con chị lại quay sang phục vụ con rể lẫn em chồng. Xót mẹ, chị nhắc anh bảo em gái đỡ đần anh chị. Khổ nỗi chồng chị nóng tính lại không biết ăn nói, anh cứ thế quát xơi xơi cô em khiến chuyện nhỏ thành to. Em chồng gọi điện về quê kể lể với bố mẹ rằng: anh chị ghét bỏ, nhất là chị dâu chi li tính toán này nọ... Mẹ chồng chẳng hiểu rõ đầu đuôi cứ thế gọi điện ra trách cứ hết con trai đến dằn hắt con dâu. Bà bảo, chị lấy chồng chẳng phải làm dâu ngày nào với bố mẹ chồng, có mỗi việc giúp đỡ một đứa em gái mà “làm loạn” nhà cửa hết lên. Rằng tiền nuôi em ăn học cũng do con trai bà lo chứ có lấy đồng nào của chị đâu mà keo kiệt tính toán. Rằng anh chị mà để nó ra ngoài thuê nhà trọ ở là chẳng còn mặt mũi gì trong cái nhà này đâu…

Cuộc sống với em chồng lâu nay quả khiến chị stress nhiều. Tình cảm vợ chồng đôi lúc lâm vào cảnh chiến tranh lạnh cũng vì nó. Trằn trọc không ngủ được, chị trở dậy xuống bếp lấy nước uống. Vừa mở cửa phòng, chị giật bắn mình khi nhìn thấy em chồng ngồi bệt ở đó. Thấy chị, nó òa khóc: “Em định vào nói chuyện với chị nhưng sợ không dám vào…”. Chị ngồi xuống, em chồng cứ thế ôm chặt chị dâu nức nở: “Em bị vợ anh ấy đánh ghen ở trường nên có nguy cơ bị đuổi học, em phải làm sao đây chị ơi…”.

Chị choáng váng, lâu nay chuyện yêu đương lăng nhăng của nó chị biết nhưng không mấy quan tâm vì nghĩ nó có bao giờ nghe chị răn dạy đâu. Cả đêm chị gần như thức trắng, vòng tay em chồng nằm bên cạnh ôm chặt chị một cách tin tưởng. Nó ngủ bên chị với cảm giác an toàn chẳng khác gì đứa con nhỏ nằm bên cạnh. Hóa ra, chị là người đầu tiên nó tin tưởng tìm đến khi khó khăn. Mắt chị cay xè, cảm giác hối hận trào dâng. Giá chị quan tâm đến nó, bỏ qua tính khí trẻ con của một cô gái đang lớn, coi nó như em ruột của mình, thẳng thắn, nghiêm khắc trước sai sót của nó và độ lượng yêu thương hướng dẫn nó trong cuộc sống thì đâu đến nỗi.

Sáng, chị đến trường tìm hiểu tình hình học tập của em chồng rồi hẹn gặp người đàn ông ấy. Mọi việc giải quyết xong xuôi, lòng chị nhẹ nhõm khi nhìn em chồng nhanh chóng thoát khỏi chuyện tình cảm sai lầm, lấy lại thăng bằng trong cuộc sống. Mấy đêm anh đi công tác, em chồng cắp gối sang ngủ cùng chị dâu và cháu kể đủ thứ chuyện. Nhìn hai cô cháu hôn hít nhau bên cạnh, chị thầm trách mình: “Sống cùng nhau bấy lâu mà mình chẳng nhận ra con bé sống tình cảm như vậy”.

Bạc tình mà vẫn thương

Đàn bà miệng lưỡi thì mạnh mẽ, nhưng bụng dạ lại mềm yếu. Cân đo đong đếm kiểu gì thì cán cân vẫn lệch về phía chồng. 

Khi còn nhỏ, chị thường xuyên chứng kiến cảnh ba má cãi nhau vì ba có tính trăng hoa. Má tìm cách bắt quả tang, đánh ghen. Ba chia tay cô đó nhưng rồi lại cặp kè với cô khác. Má ghen tới cô thứ ba thì mệt, chán, không thèm ghen nữa. Má nói, chỉ cần giỗ quải, Tết nhất, ba về nhà vài ngày cho có mặt rồi muốn đi đâu thì đi. Ba bạc tình vậy mà không hiểu sao má vẫn thương. Nấu món gì ngon má lại bần thần, nói phải chi có ba ở nhà. Những ngày mưa bão hay lúc hoàng hôn buông xuống bên sông, má lại ngó mông lung, thở dài…

Ba đi biền biệt hơn chục năm, bỗng dưng quay về. Má không nói gì nhưng niềm vui không giấu nổi trong ánh mắt. Mỗi ngày má cơm bưng nước rót, dịu dàng với ba như chưa từng có những ngày khắc khoải ngóng trông, hờn ghen… Chị thì không rộng lượng được như má, chị không quen bỗng dưng có ba ở nhà. Má rầy, “ba sinh ra tụi con, đừng bất hiếu mang tội”. Ba về được một năm thì bị tai biến, nằm liệt một chỗ. Ngày ngày má cực nhọc đút từng muỗng cơm, giặt chiếu, thay đồ cho ba mấy lượt mà không hề than van một tiếng. Má nói: “vợ chồng là tình là nghĩa, làm sao má bỏ ổng cho được”…

Bị ám ảnh bởi cuộc hôn nhân của ba má nên chị cứ lần lữa việc lấy chồng. Ngoài 30 chị mới gặp được anh. Tính anh hiền lành, thiệt thà. Chị giao kèo: cưới nhau thì phải suốt đời chung thủy, không được lăng nhăng. Anh gật đầu cái rụp.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Anh cưng chị như trứng mỏng. Anh không thích ăn bún riêu, cháo, bánh canh… nhưng vì đó là những món khoái khẩu của vợ nên anh phải tập ăn, sợ vợ ăn một mình không thấy ngon. Anh đi làm về muộn, nghe vợ kêu thèm ăn gì đó là vội chạy đi mua. Má rầy “bây đày chồng vừa thôi”. Chị vô tư cười khúc khích.

Lẹt đẹt hơn chục năm anh mới lên được chức trưởng phòng. Bữa chồng về nhà nghe hớn hở khoe, chị dội ngay gáo nước lạnh: “Bạn bè em chồng tụi nó đều làm giám đốc, anh làm có trưởng phòng mà nhằm nhò gì”. Từ ngày anh lên chức, ngoài việc thỉnh thoảng về nhà muộn và nộp tiền lương nhiều hơn thì chẳng có gì thay đổi. Mờ sáng anh đã dậy lau nhà, bỏ đồ vào máy giặt, rồi ra đầu ngõ mua đồ ăn sáng. Chủ nhật, anh lại nấu nướng phục vụ hai mẹ con. Thấy anh toàn tâm toàn ý vì gia đình, chị hãnh diện vì giỏi hơn má, quản được chồng.

Nghe bạn bè xầm xì anh cặp bồ với cô nhân viên mới vào làm, chị không tin, cứ nghĩ họ nhầm hoặc đang chọc phá chơi. Nhỏ Lan khẳng định, thấy chồng chị vào khách sạn với một cô gái rất trẻ. Chị chới với như rơi xuống hố băng. Chị nhớ lại hình như dạo này anh ăn mặc chỉn chu hơn, chăm làm việc nhà hơn, đôi lúc lại thấy anh ngồi bần thần, nghe chuông điện thoại là anh giật thót, liếc nhanh sang chị… Những biểu hiện ấy, giờ chị mới nhớ ra.

Chị đang đau đầu thì nhỏ Lan lại gọi, bảo chị lên facebook, theo địa chỉ này, có hình của chồng chị. Đúng là hình của anh! Cô ấy viết: “Trông anh thật hiền, đẹp trai, tràn đầy nội lực. Tớ đã du học nhiều năm, đã quá chán mẫu thanh niên mới lớn. Anh thì khác, vẻ bản lĩnh, chững chạc và khuôn mặt hiền khô của anh đã làm tớ điên đảo. Anh có vợ rồi cũng không sao, tớ chấp nhận làm người tình trong bóng tối. Tớ tin chẳng bao lâu anh ấy sẽ bỏ vợ và đưa tớ ra ánh sáng”. Chị muốn xỉu, lòng ngùn ngụt lửa giận. Ở đâu ra thứ con gái không biết xấu hổ thế này. Chị nhấp chuột xem lại ảnh chồng - khuôn mặt mà lâu rồi chị ít khi ngắm kỹ. Quả nhiên, trông anh thật hiền, rất có chiều sâu, đầy sức hút. Đám bạn của cô ta xúm vào cổ vũ: “Xài hàng second hand hả? Đôi khi lại chọn được thứ rất vừa ý, chỉ cần tút lại chút xíu, trang trí thêm hoa lá cành là tuyệt vời hơn khối hàng mới ra lò”, “Mẫu đàn ông hấp dẫn nhất thời nay là… đã có vợ. Họ có sự nghiệp vững vàng, lại chững chạc, ga lăng, rành tâm lý phụ nữ… Woa, tớ cũng đang ráo riết kiếm một anh”…

Chị ngồi chết lặng trước máy tính. Đến lúc con gái chạy đến kéo tay: “Mẹ, con đói rồi”, chị mới nhìn ra, đèn đường đã bật từ lúc nào, bụng chị cũng đang đói sôi. Chị nấu đỡ gói mì cho hai mẹ con. Anh về, nhìn quanh quất, hỏi: “Cơm nước kiểu gì thế này?”. Chị hậm hực: “Chẳng phải anh ăn phở no rồi sao? Hỏi cơm làm gì?”. Anh cũng nổi quạu: “Tan sở là về nhà ngay, phở đâu mà ăn”. Chị giống như bị đổ dầu vào lửa, huỵch toẹt chuyện anh lén lút “ăn phở”, còn đưa “phở” vào khách sạn… Cãi nhau hăng, chị chỉ chợt tỉnh khi nghe tiếng rơi vỡ. Nhìn lại, con gái chị mặt xanh như tàu lá, người run bần bật. Nhìn con, chị đắng lòng nhận ra tuổi thơ khốn khổ của mình đang lặp lại. Ôm con vào lòng, chị quyết liệt: “Chúng ta ly hôn đi. Tôi sẽ đưa con đi khỏi đây để nó khỏi thấy tấm gương xấu của anh”. Mặc con khóc thét, chị gom vội quần áo, lôi con ra taxi. Anh ngồi sững trên ghế, cuối cùng mới nói được mấy chữ “muộn rồi còn đi đâu?”.

Thấy con gái về lúc nửa đêm, má chị giật mình. Má nói: “Con tính ly hôn mà đã nghĩ kỹ chưa? Con có tìm hiểu xem chồng đối với cô gái đó là thật lòng hay chỉ quen qua đường? Quan trọng là con còn yêu chồng không? Con có cư xử tốt với chồng? Có tha thứ cho nó được không? Bé Nhím có thể sống thiếu cha không? Nếu bỏ chồng, những ngày sắp tới con sẽ đối đầu với dư luận thế nào? Hai mẹ con sẽ sống ở đâu? Một mình con nuôi Nhím nổi không?...”. Chị nói đi là đi, đi vì không thể ở chung nhà với con người phản trắc ấy, đi mà không cần nghĩ đến nhiều vấn đề đến thế...

Mới có hai ngày Nhím đã nhớ ba, nằng nặc đòi về. Nhím nhớ con búp bê, nhớ chiếc giường quen thuộc có chiếc gối ôm hình con mèo. Chị dỗ con bằng cách kể chuyện cho con nghe. Nhím đòi mẹ kể chuyện cô tiên biến thành xấu xí để thử lòng người. Chị ngớ ra, chẳng biết đó là câu chuyện gì. Nhím đòi ăn phở, mà phải là phở ở quán bà Sáu ba hay mua… Nhím khóc, chê mẹ dở ẹc.

Chị đang nằm vùi thì nghe Nhím reo: “A, con nhớ ba quá. Mẹ ơi, ba tới rồi, mình về nhà thôi”. Anh ôm Nhím vào lòng, hôn lấy hôn để: “Về thì cũng phải chờ mẹ dọn đồ, rồi chào ông bà ngoại nữa chứ”. Trước mặt má, anh bối rối thưa: “Con xin lỗi má, con xin rước vợ con về”. Chị làm nư: “Tôi có nói tha thứ cho anh không? Có nói sẽ theo anh về không?”. Má giảng hòa: “Nó chịu xuống nước rồi thì thôi đi con. Lá rụng thì về cội mà con”. Chị chỉ tay về phía ba, tủi hờn: “Cái lá của má rụng về thì đã vàng quách, xác xơ. Má ấp ủ được, con thì không. Con hốt bỏ thùng rác”. Anh xuống nước nhỏ: “Thôi mà em, anh không có tình ý gì với cô ta, chỉ là… ăn bánh đổi việc. Anh hứa sẽ không qua lại với cô ấy nữa”.

Nhím sợ mẹ không chịu về, lạch bạch chạy vào phòng hốt quần áo cho vào giỏ. Kéo lê chiếc túi đến bên mẹ, Nhím giục: “Về đi mẹ, Nhím muốn tối nay ngủ với ba”. Chị tủi hờn theo anh ra xe, lòng nặng như đeo đá. Thôi thì vì con, chị cho anh cơ hội. Chắc ngày xưa má cũng nghĩ vậy nên mới rộng cửa đón ba. Đàn bà miệng lưỡi thì mạnh mẽ, nhưng bụng dạ lại mềm yếu. Cân đo đong đếm kiểu gì thì cán cân vẫn lệch về phía chồng. Buồn nhiều, tủi nhiều, hận cũng lắm, nhưng rồi cũng phải tập quên để con lại có cha. Khi cái lá rụng về, đàn bà lại rộng lòng ấp ủ, chẳng thể quét đi…

Tin mới