Ảnh minh họa. |
Chồng ngoại tình, lộ mặt dối trá
Bao nhiêu năm qua, hạnh phúc gia đình, những bữa cơm đầm ấm, những lần anh chơi đùa cùng con, những lần anh âu yếm tôi… chỉ là vỏ bọc.
Cả tuần nay tôi như người mất hồn, chẳng còn tâm trí mà giải quyết công việc, phải xin nghỉ phép. Tôi cũng chẳng thể nào lo cơm nước hay chăm sóc cho cu Bi được, đành gửi cho bà ngoại trông đỡ. Tôi trốn biệt trong phòng, chẳng thiết ăn uống. Cứ nhìn lá đơn ly hôn nằm trên bàn là nước mắt trào ra. Tai tôi cứ văng vẳng mãi câu nói của anh: “Em không đồng ý ly hôn thì anh cũng đi!”…
Chẳng thể ngờ, anh lại làm như thế. Giờ tôi không còn gì nữa. Ba tháng trời, tôi nuốt ngược nước mắt vào trong để chiến đấu với kẻ thứ ba, để “lạt mềm buộc chặt”, hòng níu chân người đàn ông lạc lòng, nhưng cuối cùng chỉ là công dã tràng. Hạnh phúc gia đình mà tôi chắt chiu vun bón hơn 5 năm qua, giờ tan thành bọt nước…
Vợ ngọt ngào trả thù chồng
Anh đã thực sự hối lỗi và em, đừng tra tấn anh “ngọt ngào” mãi thế.
Mấy tháng vợ tôi mang bầu nặng nề, tôi trốn vợ đi cặp bồ để “vui vẻ”. Thế rồi bão táp, mưa gió tả tơi đổ xuống căn nhà của vợ chồng tôi khi tôi bị vợ “bắt tận tay, day tận trán”. Biết mình có lỗi, tôi thật sự ăn năn, mong vợ bỏ qua cho những phút giây sa đà, nghiêng ngả của mình.
Sau gần nửa tháng trời buồn phiền, giận dỗi, vợ tôi cũng chấp nhận cho tôi trở lại vị trí làm chồng. Nói là tha nhưng nhiều lúc tôi có cảm giác vợ nhìn mình với đôi mắt sắc lạnh, xen lẫn oán hận khiến tôi thấy lo lo. Rồi con trai tôi chào đời trong niềm hạnh phúc mãn nguyện của ba má tôi vì đã có cháu đích tôn nối dõi.
Ảnh minh họa. |
Buổi chiều đi làm về, bao giờ tôi cũng tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ rồi mới vào phòng để bế ẵm, chơi với con. Nhưng 10 lần như cả 10, cô ấy lập tức ngăn tôi lại: “cún còn nhỏ lắm, anh yêu ạ, con chưa quen được với mùi son phấn lạ đâu”, khiến tôi chưng hửng, không dám bế con nữa.
Khi con được 3 tháng tuổi, tôi muốn gần gũi cô ấy để vợ chồng tình cảm, vợ tôi ngọt ngào: “thôi cưng, giữ sức khỏe để đi nhà nghỉ. Cưng đổ hết ở đây rồi lấy sức đâu phục vụ em út”. Nghe vợ nói xong, tôi điếng người, đành lẳng lặng về phòng riêng.
Hôm rồi thằng bé bị sốt, dù tôi ở nhà nhưng cô ấy dứt khoát bế thằng bé ra đường vẫy taxi để đưa con đi khám. Khi tôi trách, vợ tôi nhẹ nhàng nói: “ôi anh yêu, tiền nhà nghỉ tốn thế anh còn trả được, anh tiếc làm gì mấy đồng bạc cắc trả taxi”. Tôi biết là tôi sai, nhưng sao vợ tôi thù dai thế. Vợ ơi, nếu em cứ mãi sỉ nhục anh thế này, chắc đến một ngày nào đó, anh cũng sẽ “đầu hàng” em thật sự và bước ra khỏi cuộc đời em. Anh đã thực sự hối lỗi và em, đừng tra tấn anh “ngọt ngào” mãi thế.