Chán nản vì chồng “điêu toa“

Anh chuyên nói những lời không có thật về cháu với mẹ anh, làm vừa mất tình cảm vợ chồng lại mất tình cảm mẹ chồng con dâu.

Cô thân mến!

Một lần nữa cháu muốn nhận những lời chia sẻ từ cô. Tới giờ cháu không muốn nghĩ tới ai ngoài cô nữa. Cô dành thời gian chia sẻ cô nhé.

Cháu xin nhắc lại câu chuyện của cháu mà cô từng tư vấn. Cháu năm nay 28 tuổi, con cháu được 8 tháng, lấy chồng tới giờ này đã được 3 năm, hiện đang công tác ở huyện. Từ cơ quan cháu về nhà chồng khá xa nên hồi chưa có con, cháu về hàng tuần vào chiều thứ 6. Giờ thì không về được thường xuyên nữa cô ạ. Và từ đó xung đột cũng xảy ra.

Như thư trước đã nói, hai vợ chồng cháu đến với nhau mẹ cháu không đồng ý lắm nên giờ khó khăn cháu chỉ muốn tìm đến cô. Cô cũng biết ở thư trước, hôm 10/3 cháu từ chỗ làm về nhà chồng rất vui vẻ. Rồi con khóc, hai vợ chồng chưa có kinh nghiệm chăm con, chưa biết cách dỗ con, chồng lại gia trưởng, cục tính và hai đứa cãi nhau.

Nhưng chuyện không dừng ở đó, bố mẹ chồng cháu đã gọi bố mẹ cháu sang nói chuyện nhằm giáo dục cháu, họ nói cháu láo toét. Cháu cũng chấp nhận, chỉ phản ứng một cách bình thường, nghĩ rằng dù gì chuyện cũng đã xong.

Khoảng 2 tuần sau, chồng cháu lên thăm con. Lên được tầm khoảng 3 tiếng thì anh bảo về. Cháu chỉ bảo anh về thì về đi, nhưng nhớ để tiền cho con và bác (bác là chị gái mẹ chồng cháu lên trông con giúp cháu). Anh không những không đưa mà vợ chồng cháu lại một trận cãi nhau.

Anh bảo không có tiền, anh đưa tiền cho mẹ hết rồi muốn lấy thì lấy từ mẹ (chồng cháu làm lái xe nên thu nhập cũng được nhưng tiền được bao nhiêu anh đưa cho mẹ hết cô ạ). Cháu nghĩ mình khó khăn mới xin chồng nhưng giờ thì thấy mình phụ thuộc quá. Tiền lương của cháu được 3 triệu mà thôi.

Hôm qua cháu gọi điện về cho mẹ chồng, bảo mẹ hỗ trợ tiền cho cháu và bác ở trên này thì mẹ cháu cũng nói là ừ. Mẹ còn nói thêm là cháu giờ sống nhờ vào đứa con, còn nói những chuyện không có thật khiến cháu bực mình quá cô ạ.

Cháu biết mẹ nghe anh, toàn nói những gì tốt đẹp về mình và đơm đặt cho cháu nhiều thứ. Cháu nói với mẹ chồng “nếu sự thật như anh nói con đã phục sát đất luôn, con thấy oan uổng quá mẹ ạ”. Mẹ bảo hôm nào hai đứa về ngồi trước mặt mẹ nói chuyện, nói hết ra cho mẹ nghe thử.

Tại sao một người đàn ông mà miệng lại điêu thế hả cô? Người ta vợ láo còn bảo vệ cho vợ để giữ tình cảm mẹ chồng con dâu nhưng đằng này, lại nói những lời không có thật về cháu với mẹ anh, như thế chả phải vừa mất tình cảm vợ chồng lại mất tình cảm mẹ chồng con dâu hay sao. Cháu buồn quá, rã rời chân tay khi nghe nhưng lời mẹ chồng nói lại.

Giờ cháu không cần gì cả, cháu mong cô khuyên cháu nên làm gì với tình huống như vậy.

Cô lại giữ kín email giúp cháu.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Cháu thân mến!

Cô không nhớ thư trước cô viết gì, chỉ nhớ một cô gái 28 tuổi mà khá vụng chăm con, vụng ứng xử. Cô có trách và có nhắc cháu là nên già dặn lên vì mình không trẻ nữa, đáng lý mình phải nhiều kinh nghiệm lên chứ. Thư lần này, qua cách diễn tả và hành văn, cô tiếp tục thấy cháu lóng ngóng, vụng và dại nữa.

Dù là gần 30 tuổi, nhưng ai cũng lóng ngóng với con đầu. Tưởng lấy nhau là lên tiên như thế mãi, không đâu, đàn ông họ mau no xôi và cũng sớm chán chè sau hôn nhân ngay. Gặp phải ông chồng cục tính mà con nhỏ léo nhéo là họ nổi khùng lên ngay mà. Như chồng cháu không hiếm, rồi con đầu vừa lơn lớn thì đã tòi đứa khác, lúc ấy cô vợ lãnh đủ.

Nhưng chúng cháu ở xa nhau quá, khoảng cách nhiêu khê thì tốn kém, dễ xa mặt cách lòng. Vợ vì công việc ở huyện, âm thầm với con nhỏ, gánh hết mọi việc, chồng về thăm vừa mệt vừa bực vì con nó cứ chắn ở giữa. Có những ông chồng chỉ ham vợ (ham xác thịt của vợ) chứ không ham con dù tính sở hữu về con có khi rất đậm. Những người ấy bản năng lớn, tính người nhỏ, thế thôi.

Có lẽ vì đi đi về về mãi mà vợ chồng cháu gặp nhau không thuận. Trong khi đó chồng cháu lại gần với mẹ ruột của cậu ấy hơn, gì cũng mẹ, nghe lời mẹ, tiền giao mẹ giữ. Mà chồng cháu đã từng chê trách cháu không thuận với mẹ chồng nên càng ít yêu cháu đi.

Có vấn đề ở tình yêu từ phía chồng cháu. Có vấn đề từ tính cách của cậu ta khi không giúp cháu nuôi con mà đẩy tay hòm chìa khóa cho mẹ ruột. Làm sao khiến một người đàn ông yêu và lo toan trọn vẹn cho mình? Đó là cả một nghệ thuật cháu ơi, hình như cháu thiếu phần kỹ năng và cả kỹ xảo nữa, lại bất lợi ở khoảng cách với chồng.

Con mới có 8 tháng, không mỏi mệt gì chuyện vợ với chồng được. Còn quá ít thâm niên để bảo là hiểu thấu nhau và chán nhau. Chỉ vì các cháu chưa thu xếp hợp lý chỗ ăn chỗ việc và chỗ để ở như mọi đôi bình thường.

Cô tin khi đã thực sự gom về một mối thì con đó, càng lớn càng đáng yêu, chồng sẽ bình tĩnh và sẽ thay đổi. Hãy nghĩ đến phương án sống một nơi chứ đừng đay nhau từng vụ từng việc rồi bảo bế tắc, tuyệt vọng.

Khi mẹ chồng bảo hai đứa về để nói chuyện trước mặt mẹ thì mình về, có gì đâu mà ngán. Chuyện sao nói vậy, để mẹ nghe bằng hai tai và mẹ hòa giải. Và nên đề nghị mẹ cắt một phần tiền lương của chồng cháu để chu cấp chính thức cho cháu nuôi con và nuôi cả dì ruột của chồng đang phụ giúp mình ấy.

Cái lý bố phải cùng mẹ nuôi con luôn thuộc về phụ nữ, chừng nào họ khước từ cái quyền ấy, hãy tính sau.

Hy sinh vì chồng con, đàn bà thật ngớ ngẩn?

"Phụ nữ Việt được ngợi ca với đức tính tốt đẹp nhất là biết hy sinh cho gia đình, chồng con … Nhưng với cá nhân tôi, từ này thật ngớ ngẩn".

U mê vì chữ hy sinh

Ôm tủi nhục để sống mỏi sống mòn

Tinh thần, thể xác ngày càng “xuống cấp”, chị quyết định ly hôn. Nhưng chưa kịp gửi đơn ra tòa thì...

Lâu lắm rồi tôi mới gặp lại chị. Ở cái tuổi 43 nhưng chị chẳng khác nào đứa trẻ 13, 14 tuổi. Không phải chị trẻ mà chị nhỏ, người bé tí tẹo, chỉ còn da bọc xương…

Chị có ba đứa em. Bố mẹ chị là công nhân. Năm chị học lớp 11, bố chị mắc bệnh nặng, qua đời. Mẹ chị phải về hưu non để ra ngoài làm kiếm tiền nuôi các con ăn học. Chị học xong lớp 12 thì nghỉ, đi làm để giảm gánh nặng cho mẹ.

Thời gian dần trôi. Lần lượt ba đứa em của chị học hết phổ thông, rồi lên cao đẳng, đại học và lập gia đình. Lúc này chị đã bước vào cái tuổi mà mọi người thường cho là... ế - 32 tuổi. Ba năm sau, chị gặp anh. Anh trẻ hơn chị năm tuổi, chẳng có việc làm, gia đình cũng nghèo khó. Nhưng với suy nghĩ “có còn hơn không”, chị nhắm mắt lấy anh.

Vợ chồng chị ở nhà mẹ đẻ, cuối tuần mới về nhà chồng. Thời gian đầu, anh có vẻ “ngoan”, gia đình vợ kêu làm gì thì làm nấy. Nhìn chị và anh quấn lấy nhau như đôi sam, mọi người ai cũng mừng cho chị. Một năm, hai năm, rồi bốn năm qua đi nhưng anh chị vẫn chẳng có con. Lúc đầu ai cũng nghĩ là lỗi do chị, vì chị đã lớn tuổi. Đến bệnh viện phụ sản khám thì bác sĩ cho hay chị hoàn toàn có khả năng sinh sản, “mắc mứu” nằm ở chỗ “tinh binh” của anh quá yếu. Gia đình chị, nhất là mẹ chị khuyên hai vợ chồng chị vào TP.HCM hoặc ra Hà Nội làm thụ tinh trong ống nghiệm, nhưng anh không đồng ý.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Rồi anh xin được một chân lái xe taxi, thế là anh chẳng còn “ngoan” nữa. Anh lấy lý do công việc rồi đi sớm về khuya, chẳng thèm ngó ngàng gì đến chị. Mẹ anh khăng khăng “cái đứa con dâu khô đét như que củi” mới chính là thủ phạm không biết “đẻ đái” gì. Bà tìm mọi cách thể hiện “quyền lực của mẹ chồng”, mắng chó chửi mèo, xài xể chị. Những lúc như vậy, anh không an ủi vợ mà còn đổ thêm dầu vào lửa. Chị chán, không muốn về nhà chồng nữa nhưng mẹ chị bắt phải về, vì “ở đâu cái thói có chồng mà không về nhà chồng. Muốn cho thiên hạ bôi tro trát trấu lên mặt mẹ mày à?”.

Tinh thần, thể xác ngày càng “xuống cấp”, chị quyết định ly hôn. Nhưng chưa kịp gửi đơn ra tòa thì em gái chị chia tay chồng rồi dẫn con về nhà mẹ ở. Thế là chị phải “hoãn” ý định bỏ chồng.

Hai năm sau, khi chuyện của em gái đã lắng xuống, chị nói với mẹ sẽ bỏ chồng. Mẹ chị đỏ mặt tía tai: “Vì mẹ, mày cứ sống vậy đi. Em mày đã ly hôn, giờ mày mà ly hôn nữa, thiên hạ người ta sẽ chửi vào mặt mẹ mày đấy. Thôi thì mẹ lạy chị, chị thương lấy cái thân già của mẹ, đợi mẹ chết rồi chị muốn làm gì thì làm”…

Chị đành lặng lẽ ôm tủi nhục để sống mỏi sống mòn.

Đọc nhiều nhất

Tin mới