Cái nhẹ dạ... đàn bà

Nàng đẹp lắm, có mà đi thi ít cũng hoa hậu cấp quận chứ chẳng chơi. Thế nhưng nàng lại quá nhẹ dạ...

Nhan sắc là vũ khí, nhưng nhan sắc đôi khi cũng là chỗ yếu của đàn bà. Nàng đẹp, nên nhiều người tấn công ngay từ thời còn rất trẻ. Cái người tấn công nàng đầu tiên chẳng đáng bén gót cho nàng thế mà nàng đã đổ gục ngay lập tức.

Thế là 19 tuổi nàng đã đi lấy chồng vì nhẹ dạ tin vào cái vóc dáng to cao lực lưỡng, vào cái điệu bộ ngang tàng khí phách của hắn và vào những lời đường mật ngọt ngào của hắn. Lấy được nàng dễ quá, nàng lại thơ ngây, mỏng manh hoài, hắn bắt đầu lượn trong khi nàng sinh một rồi hai con. Rồi cứ thế nàng vò võ nuôi con, cày cục đi làm kiếm tiền. Còn hắn tiếp tục lượn khắp mọi bông hoa nào mà hắn tình cờ gặp trên đời.

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet.
 Ảnh minh họa. Nguồn: Internet.

28 tuổi, nàng sa vào lưới tình của một người đàn ông đã có vợ. Không phải vì nàng lẳng lơ lăng loàn gì mà chỉ vì nàng quá buồn, quá cô đơn. Nên khi kẻ kia vừa buông lời thương xót nhan sắc đơn côi là nàng nghĩ mình đã tìm được người tri kỷ. Bắt đầu từ đó, nàng như người tay ướt, nắm vội hết cuộc tình này đến cuộc tình khác mà vẫn cứ trượt khỏi những bấu víu của mình. Vẫn chỉ là những lời ngọt ngào, những món quà sâu sắc, những bông hoa cuối ngày lễ sắp tàn làm điểm tựa cho nàng treo trái tim khao khát yêu thương của mình. Những thất hứa, vội vàng, qua quýt của họ, nàng đều tìm cách đề thanh minh, bào chữa và giữ gìn. Cái nàng nhận bao giờ cũng ít ỏi và mong manh, thế nhưng với nàng thà có còn hơn không. Nàng chắt lưỡi hoài rồi bỏ qua mọi lời khuyên nhủ, răn dạy, thậm chí mắng mỏ của bạn bè.

Chồng nàng vẫn chẳng thèm để ý đến nàng, vẫn bay lượn ngoài bầu trời tự do của mình. Nàng thì lấp vấp trong khoảng trống dại khờ và nhẹ dạ. Hết cuộc tình này đến cuộc tình khác thoảng qua như gió và tắt ngúm sau những đe dọa, réo gọi, dằn xóc. Nàng lại lơ phơ đi tìm những lời hứa khác, lấy sự dịu dàng, hiền hậu và nhan sắc của mình làm vui cho những lời than thân trách phận của những gã mà chỉ cần một cuộc điện thoại mang ký hiệu “vợ” là cun cút bỏ chạy về mặc cho nàng ngơ ngẩn bào chữa, thanh minh cho những cuộc tình.

45 tuổi, chồng nàng cuối cùng bị một người đàn ông khác bứt ra khỏi nàng gọn gàng. Nàng ký tờ đơn ly dị mà chưa kịp hiểu mình được hay mất, có hay không. Ở cái tuổi này, trở thành tình nhân chính thức của một người đàn ông rất yêu thương vợ mình nhưng cũng vô cùng yêu quý nàng, nàng lại bào chữa: “Đàn ông thế mới là đàn ông. Anh ấy làm sao bỏ vợ khi chị ấy quá yêu anh và sống nhờ vào anh”.

Bạn bè giờ không nghe nàng tâm sự, chẳng tin những lời kể lể của nàng về người đàn ông tội nghiệp đó nữa. Chỉ có nàng vẫn mang những nụ cười cuối cùng của mình để mua vui cho một kẻ tham lam mà vẫn tin là mình được yêu.

Bạn bè lên án, cười chê, trách móc nàng, rồi áy náy buông câu: “Cả đời nhẹ dạ, thật tội!”.

Vì em là đàn bà?

Mình bất giác trở nên rón rén, ngại ngùng, tủi hổ, vì một chuyện mà lẽ ra, mình chỉ là nạn nhân, đáng được bênh vực. 

Vào một buổi tối… xấu trời, chồng mình được hàng xóm dìu về sau chầu nhậu túy lúy. Trước câu trách móc bình thường của vợ, xui khiến chi mà anh chồng vốn hiền lành bỗng nhào vô đòi nắm tóc vợ. Tất nhiên là chồng chẳng quơ trúng cái nào. Láng giềng can ngăn, cũng bị chồng “xử” luôn, chẳng khách khí gì. Mình tức tưởi bỏ vào phòng dỗ con ngủ, lòng đầy oán giận, chỉ muốn tung hê mọi thứ.

Sáng ra, tin tức lan nhanh như vết dầu loang. Mình cúi mặt trước những lời hỏi thăm có phần soi mói, rằng nghe nói cô/chị tối qua bị chồng đánh? Tưởng như được cảm thông, chia sẻ hoặc quan tâm, nhưng mình cứ thấy nhột nhạt, xấu hổ.

Quay cuồng với sự “đàn bà” của vợ

Ngỡ vợ vẫn u ám nên cuối tuần anh bỏ bữa chơi thể thao với bạn để về sớm, nhưng anh ngỡ ngàng thấy vợ mặt mày rạng rỡ.

Lâu ngày mới gặp lại mấy cô bạn thân thời đại học, anh cứ ngỡ chị sẽ vui. Nhưng nào ngờ chiều hôm đó về, anh thấy nhà cửa tối om, bếp núc lạnh ngắt, còn chị đang ngồi thừ ở ghế sô pha không nói không rằng.

Biết là có chuyện nhưng anh không vội hỏi ngay, vì động đến chị lúc này khác nào châm ngòi cho thùng thuốc súng. Anh lẳng lặng đi thay quần áo rồi vào bếp làm cơm, dọn dẹp nhà cửa. Khi hai đứa con về tới nhà thì mâm cơm đã sẵn sàng, nhà cửa đèn đóm sáng trưng, sạch sẽ.

Đọc nhiều nhất

Tin mới