Anh không đủ bao dung

Tình cảm vợ chồng đâu phải như chiếc nhẫn tháo ra rồi đeo lại được. Có những thứ mất đi mãi mãi dù ta hối tiếc tìm lại...

Anh đón em về với anh trong sự chống đối quyết liệt của gia đình, bạn bè và nhất là mẹ anh. Trước sự cản trở của mọi người về mối quan hệ của chúng ta, có lúc anh tưởng như muốn buông tay chấm dứt, nhưng anh biết nếu làm thế anh sẽ đau khổ biết chừng nào vì anh yêu em.

Em, một người phụ nữ quá 30, hơn anh 4 tuổi, chín chắn và khôn khéo. Mọi người không bảo em xinh đẹp. Nhưng đối với anh, em lúc đó thật duyên dáng, mặn mòi và có sức thu hút thực sự. Đi bên cạnh em, anh thấy mình cao lớn vững vàng, có thể chở che cho người phụ nữ của đời mình, chẳng có gì là chênh lệch hay khoảng cách cả.

Giờ thì chúng mình đã có con, một bé gái 3 tuổi xinh xắn giống cả ba và mẹ. Em bây giờ đã là một người phụ nữ thành công trong sự nghiệp.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Còn anh, anh không quá tự hào về bản thân nhưng vẫn là người đàn ông làm ra tiền, vẫn phụ vợ chăm con, đôi lúc nhậu nhẹt chút đỉnh và bản lĩnh đàn ông không đến nỗi nào.

Dạo gần đây anh thấy em đổi khác, hay cau có vô cớ, nạt nộ con cái. Em hay nổi điên bất thường với anh khiến nhiều lúc anh không “đỡ” nổi. Bởi vậy cả tháng cứ chiến tranh lạnh hoài làm anh mệt mỏi. Làm một thằng đàn ông, anh cũng có lúc cần phải phát điên chứ làm sao chịu được. Chẳng hiểu có chuyện gì với em?

Tối qua anh bàn với em sẽ sinh thêm một đứa con nữa cho bé Su có anh có em. Nhưng em đùng đùng nổi giận, em lại gỡ chiếc nhẫn cưới vứt ra giường bảo anh hãy đi kiếm người phụ nữ khác làm việc đó, rằng anh và mẹ chỉ biết bóc lột sức lực của em, rằng bao nhiêu năm nay em cày bừa làm lụng lo cho cả nhà. Giờ em cần được nghỉ ngơi và hưởng thụ, chứ không sinh nở gì nữa hết, đời là mấy sao em cứ phải phí hoài tuổi xuân trong gánh nặng con cái.

À thì ra đối với em gia đình là gánh nặng. Anh cứ tưởng với người phụ nữ thì gia đình, chồng con là niềm vui, hạnh phúc là mục đích sống và phấn đấu! Em nói mà không cần nghĩ. Mẹ anh tuy nhiều tuổi nhưng bà có lương hưu, ở nhà phụ vợ chồng mình trông cháu chứ nào có ăn bám ai. Anh vẫn làm ra tiền, tuy không nhiều như em nhưng vẫn chu toàn vợ con chứ đâu kém cỏi. Con gái dễ thương bụ bẫm, lanh lẹ, ai cũng thích ẵm bồng.Thế chưa đủ ư? Gia đình nào mà chẳng có cãi vã, giận hờn, gây gỗ. Nhưng đâu phải cứ cãi nhau là tháo nhẫn, em đã tháo rồi đeo lại bao nhiêu lần liệu em có nhớ?? Tình cảm vợ chồng đâu phải như chiếc nhẫn tháo ra rồi đeo lại được. Có những thứ mất đi mãi mãi dù ta hối tiếc tìm lại, nó cũng không vừa vặn như lúc đầu.

Tự dưng tim anh đau nhói. Có thể người đàn ông khác thì sẽ thiếu bình tĩnh mà bạt tai vợ, nhưng lúc đó, chẳng hiểu sao trong anh trống rỗng. Anh bước vào nhà tắm, nhìn qua gương, hình ảnh chiếc nhẫn cưới lăn lóc, hình ảnh em của ngày xưa nhạt nhòa, méo mó không còn rõ rệt.

Giờ thì anh hiểu vật chất và đỉnh cao vinh quang rất dễ khiến con người thay đổi. Anh cũng chỉ là một thằng đàn ông bình thường, biết yêu, biết giận, biết tự ái khi ai đó xúc phạm. Nên anh không đủ bao dung để tha thứ cho em thêm một lần nữa đâu, em ạ!! Bởi vì có những vết thương sẽ không bao giờ lành lại dù cho ta tìm mọi cách để chữa.

Kỷ niệm yêu thương

12 năm xa cách, anh đã chữa lành vết thương lòng, đã hồi sinh một tình yêu khác. Thế nhưng, anh biết mình vẫn chưa quên...

Lần cuối cùng anh gặp em là hôm lớp tổ chức liên hoan cuối khóa. Không có ai nghĩ rằng đó sẽ là buổi tiệc chia tay em. Hai hôm sau, anh nhận được tin em đã theo chồng ra nước ngoài. Mọi chuyện quá đỗi bất ngờ. Thảo nào mà hôm đó em đã mang đến một bó hoa màu tím - hoa lưu ly. Cứ tưởng em yêu lưu ly thảo nên tặng nó cho mọi người, nào ngờ đó là một lời chia tay thầm lặng…

12 năm rồi, anh bất ngờ gặp lại em giữa chiều Sài Gòn náo nhiệt. Suýt chút nữa em đã lướt qua giữa dòng người chen chúc. Anh gọi tên em thất thanh như sợ em tan biến. Mừng mừng, tủi tủi, 12 năm cho những lời trách hờn nghẹn ứ trong tim.

“Tại sao em đi mà không nói một lời? Tại sao em lại chọn cách ấy để biến mất khỏi cuộc đời anh? Tại sao… tại sao…?”. Bao nhiêu câu hỏi cứ tuôn trào như dòng thác cuồn cuộn trôi với bao yêu thương, hờn giận, nhớ nhung. Anh đâu biết, cuộc hôn nhân ấy chỉ là sự sắp đặt của người lớn. Nó không tồn tại trên thực tế. Bây giờ em đã trở về đây, vẫn một mình như khi rời bỏ nơi này...

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Bất giác, anh nghe con tim như bị ai bóp nghẹt. Bao nhiêu năm xa cách, chưa có phút giây nào anh hình dung người con gái mình từng yêu vẫn cô đơn đi về. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng em không hạnh phúc. Anh bỗng thấy lòng bồi hồi như thời trai trẻ, muốn nắm tay em thật chặt, ôm em vào lòng, nói với em một lời yêu thương… Thế nhưng, anh đã kịp dằn lòng bởi 12 năm ấy đủ để em trở thành hoài niệm.

Ừ, thì đành vậy thôi bởi thời gian là một phương thuốc nhiệm mầu. 12 năm xa cách, anh đã chữa lành vết thương lòng, đã hồi sinh một tình yêu khác. Thế nhưng, anh không thể dối lòng là cuộc gặp chiều ấy đã gợi lên nhiều kỷ niệm. Giờ đây, giữa bộn bề cuộc sống, giữa những lo toan, muộn phiền, đôi khi anh lại thấy kỷ niệm ấy lung linh trở về. Anh biết mình vẫn chưa quên…

Giải cứu trái tim

Không biết mẹ có cảm thông hay lại oán trách đứa con dâu đã để trái tim mình rung động với người đàn ông khác?

Chồng mất sớm vì bệnh nan y, để lại hai đứa con sinh đôi chưa tròn năm, mình tôi vật lộn với cuộc sống đầy gian nan. May mà có gia đình bên nội giúp đỡ, mẹ con tôi mới vượt qua những khó khăn, tạo lập được cuộc sống riêng.

Nhờ trời, sau nhiều năm vất vả, tôi cũng đã tạo lập được một cơ ngơi khá vững vàng. Hai con vào lớp Một cũng là lúc tôi gặp được người đàn ông sẵn sàng cùng tôi chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống. Anh là một giáo viên, đã ly hôn vì bị vô sinh không điều trị được. Vợ anh đã có gia đình khác, có con. Anh vẫn ở một mình cho đến khi quen tôi. Biết tôi đã có con, anh vẫn muốn tiến tới hôn nhân, hứa sẽ trở thành một người cha tốt.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Tôi yêu anh nhưng vẫn hoang mang. Tôi đã hứa với mẹ chồng sẽ không đi bước nữa, sẽ ở vậy nuôi con, thờ chồng. Và, quan trọng là tôi không muốn con mình có cha dượng. Vì vậy, tôi đã từ chối anh, chỉ muốn anh làm bạn tình, chứ không phải làm chồng. Anh không đồng ý. Vậy là chúng tôi chia tay nhau. Anh chuyển công tác về quê.

Mẹ con tôi có đầy đủ mọi thứ và tôi tự hào vì đã lo được cho con đàng hoàng mà không cần phải dựa vào người đàn ông nào. Chỉ có điều tôi không dám nói ra, là tôi luôn cảm thấy trống trải. Tôi nhận ra nỗi cô đơn dằn vặt mình trong những đêm dài trăn trở trên chiếc giường rộng, nhận ra có những thứ không thể bù đắp được bằng tiền bạc. Cô đơn với một người phụ nữ còn xuân sắc như tôi thật đáng sợ!

Đôi khi tôi chợt nhớ đến anh, có ý nghĩ đi tìm anh nhưng rồi không dám… Ba năm rồi chưa gặp lại nhau, không biết anh giờ ra sao, có còn giữ tình cảm với tôi hay đã có một bến bờ nào khác? Nhiều lần tôi tự hỏi lòng mình, tôi có thật sự cần anh trong quãng đời còn lại, tôi nên danh chính ngôn thuận đến với anh bằng lễ cưới hay chỉ nên là những người bạn như tôi từng nghĩ? Trái tim tôi như đang thúc giục tôi nên đi tìm hạnh phúc cho mình, còn lý trí lại bảo tôi dừng lại. Hóa ra, khi để vuột khỏi tay một thứ tình cảm sâu đậm mà mình tưởng là không quan trọng, con người ta sẽ chênh vênh và tiếc nuối biết chừng nào.

Nghĩ đến mẹ chồng và các con, tôi nghe lòng chùng lại. Thật sự tôi không biết mình có đủ tự tin để nói lời xin lỗi với mẹ chồng vì đã không giữ lời hứa và xin phép tái hôn? Không biết mẹ có cảm thông hay lại oán trách đứa con dâu đã để trái tim mình rung động với người đàn ông khác?

Trong bóng tối của đêm dài, lòng tôi tràn ngập nỗi cô đơn.

Đọc nhiều nhất

Tin mới