Ân hận vì không nghe lời anh rể sau 5 năm chung sống với chồng

Sau 5 năm chung sống, tôi mới cảm thấy ân hận vì đã không nghe lời anh rể khuyên ngày xưa. Tôi cứ nghĩ chồng hiền lành thì sau này cuộc sống đỡ khổ… Càng ngày tôi càng cảm thấy thất vọng về lựa chọn của mình.

Chồng tôi là một người hiền lành, lại yêu thương tôi thật lòng nên sau một thời gian ngắn yêu nhau, tôi đã không ngần ngại đồng ý ngay khi anh cầu hôn. Ngày tôi đưa anh về ra mắt gia đình, anh nhanh chóng nhận được sự yêu thương của mọi người trong nhà.

Bố mẹ và chị tôi là người cởi mở, thoáng tính và thường tôn trọng quyết định của tôi. Bởi vậy, khi tôi thông báo về chuyện cưới xin, bố mẹ tôi chỉ nói một câu rằng "đã quyết định chọn ai thì sau này sướng hay khổ là do con vì con đã lớn để biết chọn ai".

An han vi khong nghe loi anh re sau 5 nam chung song voi chong

Ảnh minh họa

Người duy nhất phản đối tôi đến với người chồng hiện tại của tôi lại là anh rể. Anh khuyên tôi cần xem xét kĩ trước khi kết hôn với người chồng hiện tại của tôi. Anh ấy bảo: "Người hiền lành là tốt nhưng không có chí tiến thủ, nhu nhược về sau em sẽ khó được nhờ".

Anh rể tôi làm giám đốc một công ty về xuất nhập khẩu. Anh coi tôi như em gái. Có việc gì, tôi cũng thường hỏi ý kiến của anh chị. Thế nhưng, lần này nghe theo "tiếng gọi con tim", tôi bỏ ngoài tai những lời khuyên của anh rể.

Và thực sự đến giờ, sau 5 năm chung sống, tôi mới cảm thấy ân hận vì đã không nghe lời anh rể khuyên ngày xưa. Tôi cứ nghĩ chồng hiền lành thì sau này cuộc sống đỡ khổ vì không có cảnh bạo lực gia đình, ai dè bây giờ tôi đến khổ vì cái tình hiền lành đó. Anh chẳng thể làm chỗ dựa cho mẹ con tôi về cả vật chất lẫn tinh thần.

Vì quá hiền lành mà anh trở thành một người nhu nhược. Ai nói cái gì, anh cũng nghe, cũng cho là đúng. Anh không hề có chứng kiến hay dám đưa ra chứng kiến riêng của mình. Đi làm đã lâu, bạn bè rồi những lứa tuổi sau vào cơ quan đã lên chức nọ chức kia, anh thì luôn bảo "bây giờ thất nghiệp nhiều, có công việc để làm đã là may rồi’.

Việc anh dậm chân tại chỗ như vậy, tôi cũng không có ý kiến nhiều. Tôi chỉ lo lắng là thu nhập hàng tháng bây giờ của anh chưa nổi chục triệu. Trong khi đó, mẹ chồng tôi bệnh nặng hai năm nay, con gái đã đi học, gánh nặng cơm áo thêm bội phần. Tháng nào anh cũng chỉ biết đưa cho vợ một nửa lương là coi như xong mọi chuyện. Việc chi tiêu thế nào là do vợ hết. Mọi thứ trong gia đình, bản thân tôi là vợ vẫn phải tự cáng đáng, lo liệu. Mà nếu có nói thì anh bảo rằng phụ nữ thông minh sẽ biết tự vun vén gia đình.

Mẹ chồng ở cùng với vợ chồng tôi. Trong sinh hoạt, đôi khi chuyện mẹ chồng nàng dâu cũng phức tạp. Tính mẹ chồng tôi hay soi mói, dù biết và cố nhẫn nhịn nhưng cũng không ít lần hai mẹ con va chạm với nhau. Anh cứ mặc để tôi và mẹ chồng tự giải quyết với nhau, đến lúc nào xong thì xong. Nếu tôi sai anh không đứng ra bệnh vực, bảo vệ tôi không nói làm gì. Đằng này nhiều lúc mẹ đổ oan, dựng chuyện cho tôi mà anh cũng chẳng dám nói đỡ vợ nửa lời. Trách anh thì anh nói chuyện mẹ chồng con dâu, anh xen vào không tiện nên không có ý kiến.

Sự hiền lành của anh dần đi liền với tính ba phải nhiều khi khiến tôi phát bực. Vợ hỏi cái gì anh cũng ca mã "điệp khúc" rằng: "Anh thế nào cũng được. Em tính thế nào anh cũng đồng ý hết". Giời ạ!. Đàn ông mà thế, chẳng có chính kiến, quyết đoán việc gì cả. Cái gì anh cũng gật rồi đùn đẩy cho vợ tự quyết. Vừa rồi, mẹ chồng tôi hỏi ý kiến để bán mảnh đất ở quê để phụ cho vợ chồng xây nhà. Hiện giờ, gia đình tôi vẫn ở tạm trong căn nhà cấp 4. Vậy mà, anh bảo để hỏi ý kiến em chồng thế nào. Nếu chú ấy đồng ý thì anh làm còn bảo không là anh không làm.

Quả thực, nhiều lúc tôi không biết mình đang là chồng hay là vợ nữa. Nhiều lúc nhìn chồng người ta mạnh mẽ, quyết đoán, xông pha ngoài xã hội để vợ được hãnh diện, nghĩ đến chồng mình mà tôi cảm thấy tủi thân. Chồng hiền lành quý thật nhưng chẳng có chí, lại quá nhu nhược không bảo vệ, làm chỗ dựa cho vợ con về mặt tinh thần khiến tôi càng thêm ân hận với quyết định của mình. Tôi không biết mình giờ phải làm gì để anh có thể thay đổi được?.

Dâu mới sợ điếng người vì "quy tắc làm vợ" của chồng hiền lành

Ngay đêm tân hôn, khi em vừa tẩy trang ướt lướt thướt từ nhà tắm ra, Thuận đã yêu cầu em ngồi ngay ngắn và đưa ra một quyển vở, ghi rõ những "yêu cầu làm vợ".

Em và Thuận yêu nhau khi tìm hiểu nhau được nửa năm, yêu được nửa năm thì làm đám cưới. Chúng em từng học Đại học cùng nhau, dù cách nhau 2 khóa nên cũng không xa lạ mấy. Bạn bè thân thiết đều nhận xét Thuận là người hiền lành, lịch sự, luôn tốt bụng với người khác. Khi đi chơi với em, anh ấy cũng luôn giúp đỡ mọi người, xởi lởi với người già, thân thiện với trẻ nhỏ.

Tôi đẩy chồng vào tay người đàn bà khác

Anh đã dọn khỏi ngôi nhà của tôi, bỏ lại toàn bộ những gì tôi đã sắm cho anh cùng với một lá đơn ngắn gọn với lí do không muốn cùng tôi đi đến hết cuộc đời mà anh đã kí sẵn.

Tôi nghĩ cái câu "ông trời không cho ai tất cả" chắc dành cho người khác chứ không phải dành cho tôi. Bởi tôi may mắn được sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có, bố mẹ tôi khi mới cưới nhau đã được ông bà nội tôi tặng nhà, tặng đất cùng một số vốn lớn để bố mẹ nối nghiệp ông bà buôn bán bất động sản.
Bố mẹ lại sinh có tôi là con gái đầu lòng và cậu em trai kém tôi tới 14 tuổi, nên ngày tôi đi lấy chồng em trai tôi mới lên 8 tuổi. Vì vậy quà mừng cho con gái ra riêng bố mẹ tôi không ngại dành cho tôi một món lớn khiến tôi cũng phải ngỡ ngàng. Ngoài ngôi nhà 3 tầng đầy đủ tiện nghi ở mặt phố chính, bố mẹ còn đầu tư cho tôi mở công ty kinh doanh thời trang.

Nhà chồng tôi không giàu, chỉ thuộc dạng đủ ăn ở quê, còn chồng tôi anh cũng chỉ là kĩ sư, làm việc cho một công ty không mấy nổi tiếng. Bạn bè tôi thắc mắc sao tôi lại yêu và lấy anh ấy, nhưng tôi có quan điểm riêng của mình, tôi muốn được yên lành, được tự do làm những điều mình muốn.

Tôi lấy chồng hơn mình cả một con giáp, nhưng bù lại anh sống điềm đạm, chỉnh chu, chăm sóc tôi như người anh trai lớn với cô em gái nhỏ. Và một điều tôi chọn anh làm chồng trong lúc tôi từ chối nhiều chàng trai trẻ môn đăng hộ đối khác vây quanh tôi là vì anh không bao giờ hỏi han, tò mò hay ngỏ ý sẽ thụ hưởng, chia sẻ khối tài sản khổng lồ của bố mẹ tôi và của tôi cả.

Chồng tôi rất dễ tính, đi làm về người giúp việc nấu món gì anh cũng không bao giờ chê, quần áo tôi sắm thế nào anh cũng mặc mà không một lời bình luận, đòi hỏi.

Thế nhưng có lẽ là phụ nữ mà được hưởng nhiều ưu ái quá cũng sinh hư. Tôi bắt đầu có ý coi thường chồng vì anh chỉ có mỗi lương tháng mà không còn nguồn thu nhập nào khác, rồi tôi thấy khó chịu khi anh luôn nhẫn nhịn, luôn cho tôi phần thắng trong những lần vợ chồng tranh luận. Tôi thấy ghét cả chuyện anh không bao giờ phản đối khi tôi bắt anh liên tiếp thay 4,5 bộ quần áo cho đến khi tôi ưng ý mới cho anh lái xe chở tôi đến nhà bạn tôi để tôi cà phê, "buôn dưa lê" với bạn.
Nói tóm lại tôi cho mình cái quyền hành chồng vì mình trẻ, đẹp, lại giàu có. Cuộc sống của vợ chồng tôi bắt đầu có sự chông chênh, rạn nứt khi chồng tôi ngày đi làm, tối về âm thầm lặng lẽ như người dưng đối với tôi, chuyện tế nhị vợ chồng gần như không còn duy trì giữa chúng tôi nữa.

Điều không ngờ đối với tôi là người chồng hiền lành, luôn chiều vợ không còn nhận thấy ở chồng tôi nữa, anh bắt đầu phản ứng với những yêu cầu thái quá của tôi, anh kêu bận, kêu mệt khi tôi bắt anh lái xe đưa tôi đi giải trí, anh bảo tôi hãy tự lo cho bản thân bởi vì anh còn giữ sức để lao động kiếm tiền chứ không muốn phụ thuộc vào tiền nong của tôi như tôi nghĩ nữa.

Cuối cùng sự thay đổi của chồng tôi cũng có lí do của nó, đó là qua bạn bè tôi biết chồng tôi đã có người tình mới, người đàn bà đó hơn chồng tôi 3 tuổi, đã qua một lần đò và đang nuôi cậu con trai riêng 15 tuổi. Người đàn bà đó không đẹp, không giàu tiền của lại đang nặng gánh vì phải nuôi con một mình song người đó đã cho chồng tôi biết thế nào là tình yêu, là sự tôn trọng nhân cách, danh dự con người khi chồng ở bên một nửa của mình, mà khi gắn bó với tôi, chồng chưa bao giờ cảm nhận được.

Đó là tất cả những gì tôi nghe được từ chồng khi tôi gặng hỏi anh cho ra nhẽ. Anh đã dọn khỏi ngôi nhà của tôi, bỏ lại toàn bộ những gì tôi đã sắm cho anh cùng với một lá đơn ngắn gọn với lí do không muốn cùng tôi đi đến hết cuộc đời mà anh đã kí sẵn.

Trẻ, đẹp, giàu có đâu phải là điều kiện để buộc chồng thuỷ chung với tôi đến hết đời! Nuối tiếc, ân hận tôi chỉ biết tự trách mình... 

Đọc nhiều nhất

Tin mới