Âm mưu bất thành?

Liệu hạnh phúc cướp của người khác có vị ngọt? Sao ngày xưa gọi anh là “mình”, bây giờ đòi tiền? Đầu tư tiền cho “mình” sao nay lại đòi? 

Sáng, tôi dắt xe đi làm như mọi khi. Xe tôi không nổ máy, tôi nhờ chồng đưa đi sửa, tôi đi xe của chồng. Mở cốp xe ra, tôi không tin vào mắt mình khi nhìn thấy một chiếc ví phụ nữ, băng đô, cột tóc, một tấm hình thân mật giữa chồng tôi và người đàn bà lạ. Tim tôi như bị ai thắt lại, không thở được…nó đau nhói.

Đến công ty tôi không thể nào tập trung để làm việc, tôi bắt đầu khóc. Linh tính của người đàn bà khiến tôi hiểu kẻ thứ 3 đáng ghét đã xuất hiện trong gia đình của mình. Cô ta là ai? Họ đã thân mật đến mức độ nào?

Không còn khả năng làm việc, tôi xin phép sếp về để giải quyết chuyện gia đình. Về đến nhà tôi thấy anh vẫn chưa đi làm, tôi không còn đủ kiềm chế nên lập tức tra hỏi anh. Anh thú nhận đã quen cô ta hơn một năm (nhưng thật sự đã 4 năm – đàn ông là thế mà! Bạn còn lạ gì).

Trong một quán cà phê giữa trung tâm Sài gòn, chúng tôi cùng ngồi chờ người đàn bà kia xuất hiện.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Cô ta ngồi xuống và bắt đầu khóc. Tôi nhìn cô ta và chợt nghĩ, lẽ ra tôi phải là người khóc cơ mà! Tôi cố gắng giữ bình tĩnh. Tôi hỏi cuối cùng cô ta muốn gì? Cô ta chỉ muốn anh phải chọn hoặc tôi hoặc cô ấy. Còn hai đứa nhỏ - con của chúng tôi thì cô ta nói rằng đừng nên đề cập tới!

Cô ta lớn tiếng nói với anh như thế, vậy mà anh vẫn im lặng? Cô ta cho anh mượn tiền, để giữ chân anh? Với những đồng tiền đó, cô ta muốn trói buộc anh, yêu cầu anh ly dị vợ - đó là âm mưu của cô ta?. Cô ta biết anh đang cần tiền cho công việc. Có lẽ, cô ta đang tin tưởng vào tương lai hạnh phúc của mình với chồng của tôi.

Tôi hận người phụ nữ đó, nhưng cũng chẳng hiểu nổi anh. Tôi không thể tin nổi những gì đang xảy ra với tôi? Những ngày sau đó, anh không đến với cô ta. Không kiếm được anh, cô ta nhắn tin cho tôi để tra tấn, nài nỉ, chấp nhận làm người thứ 3. Nài nỉ không được cô ta lại quay sang chửi bới chồng tôi bạc tình bạc nghĩa.

Cho đến tận bây giờ, cô ta vẫn đòi tiền chồng tôi và chửi bới lăng mạ anh. Nếu như ngày ấy chồng tôi nhẫn tâm bỏ gia đình đi theo cô ta, liệu cô ta có trở mặt như vậy không? Liệu hạnh phúc cướp của người khác có vị ngọt? Sao ngày xưa gọi anh là “mình”, mà bây giờ đòi tiền? Đầu tư tiền cho “mình” sao nay lại đòi? Phải chăng đó là do âm mưu bất thành?

Chuyện buồn xảy ra với tôi đã lâu rồi, nhưng nỗi đau không thể nào quên được.

Chỉ vì tiền, không yêu cũng cố giữ

Muốn níu giữ hôn nhân không vì yêu mà chỉ vì tài sản, con cái, sĩ diện... thì chỉ gây ra sự bất hạnh cho cả hai.

Gá nghĩa vợ chồng được 10 năm, một ngày nọ, ông Bình - ngụ ở quận Tân Bình, TP HCM - biết tin bà Hương, vợ ông, đã nộp đơn đơn phương xin ly hôn tại TAND quận. Vừa bất ngờ, tức giận vừa không cam tâm để bà đến với nhân tình, ông xuống nước năn nỉ vợ rút đơn ly dị.

Tài sản không đổi được hạnh phúc

Để chứng tỏ “tấm chân tình”, ông Bình đã soạn thảo bản “hợp đồng hôn nhân”. Trong bản hợp đồng, hai bên cam kết: Nếu bà Hương đồng ý rút đơn xin ly hôn thì sau này ông sẽ chia cho bà 60% tài sản, là giá trị 2 căn nhà mà ông đứng tên. Bà Hương đồng ý.

Thế nhưng, chưa đến 1 năm sau, ông bà lại dắt nhau ra tòa xin ly hôn. Tại phiên sơ thẩm, TAND quận Tân Bình quyết định cho ông bà ly hôn. Khi phân chia tài sản, vì 2 căn nhà có trước hôn nhân nên tòa phán bà Hương chỉ được nhận một nửa phần tài sản mà 2 ông bà đã tạo dựng được trong thời gian chung sống, gồm: xe máy, nồi cơm điện, máy lạnh và một số đồ dùng lặt vặt khác.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Bà Hương làm đơn kháng cáo yêu cầu ông Bình phải thực hiện lời hứa chia 60% giá trị 2 căn nhà cho bà. Trình bày tại phiên tòa phúc thẩm, ông Bình cho rằng bà Hương là người phá vỡ giao ước, không thực hiện đúng thỏa thuận trong bản hợp đồng là tiếp tục xây dựng gia đình hạnh phúc cùng ông. Bà Hương đáp lại: “Hạnh phúc phải do 2 người vun đắp, một mình tôi làm sao làm được. Ông ấy suốt ngày khủng bố tinh thần tôi, chửi tôi ra rả”. “Nhân tình của bà ấy cứ đúng 12 giờ đêm lại nhắn tin chọc tức tôi khiến tôi không thể nào ngủ được, tôi không nổi nóng với bà ấy mới lạ” - ông Bình phản pháo. Vị chủ tọa phiên tòa đề nghị: “Hoàn cảnh bà Hương rất khó khăn, không có tài sản, chỗ ở. Dù ông bà đã ly hôn nhưng đã có 10 năm chung sống, không còn tình cũng còn nghĩa với nhau. Ông có thể hỗ trợ cho bà Hương một khoản tiền?”. Ông Bình đáp gọn hơ: “Tôi không có tiền”.

Không yêu cũng giữ

Với lý do không còn tình cảm với nhau và đã ly thân hơn 2 năm, anh Sơn, nhà ở quận Phú Nhuận, TP HCM, nộp đơn xin ly hôn. Xét thấy mâu thuẫn giữa hai vợ chồng không nghiêm trọng đến mức phải ly hôn, tòa sơ thẩm tuyên bác đơn của anh Sơn. Anh kháng cáo. Tại phiên tòa phúc thẩm, chị Lam, vợ anh, tiếp tục bảo vệ ý kiến của mình. Chị trình bày: Cách đây 2 năm, tình cảm vợ chồng vẫn tốt đẹp nhưng do anh Sơn bị stress trong công việc nên đề nghị được sống riêng để ổn định lại tinh thần. Thương chồng, chị đồng ý và tạo mọi điều kiện để anh sớm hồi phục chứ không phải ly thân. Còn anh Sơn khẳng định: “Vợ tôi không chịu ly hôn chẳng phải vì còn yêu tôi mà vì sợ phải chia đôi tài sản mà cô ấy cho rằng một tay mình tạo dựng nên. Suốt 6 năm chung sống, cô ấy luôn cho mình tài giỏi, kiếm được nhiều tiền nên coi thường tôi. Đã vậy, 2 năm tôi sống riêng, cô ấy cũng chẳng thèm ngó ngàng tới. Thậm chí, khi đưa con đến gặp tôi, cô ấy cũng muốn tránh mặt, thấy tôi ra là cô ấy đi ngay”.

Khi chủ tọa phiên tòa phúc thẩm nhận định: “Mâu thuẫn giữa hai vợ chồng chưa đến mức phải ly hôn. Anh hãy vì con mà suy nghĩ lại”. Anh Sơn bật khóc: “Tòa không hiểu, với tòa là không nghiêm trọng nhưng với tôi là nghiêm trọng. Tôi là giáo viên nên dù tức giận đến mấy cũng không bao giờ động tay động chân với vợ. Nếu tòa xét khi có bạo lực gia đình mới nghiêm trọng thì có lẽ tôi chẳng bao giờ được ly hôn”.

Kết thúc phiên tòa với kết quả y án sơ thẩm, chị Lam nhanh chóng đi ra bãi giữ xe, chẳng thèm nhìn chồng. Còn anh Sơn ngồi phịch xuống ghế đá trong sân tòa, ngửa mặt lên trời thiểu não.

Hết yêu, hãy cư xử đẹp

“Đời sống hôn nhân không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Những khi sóng gió là lúc cả hai nên bình tĩnh suy xét lại tình cảm của mình, tránh đưa ra những quyết định sai lầm trong một phút nóng giận, bốc đồng. Khi tình yêu không còn, chúng ta cũng nên cư xử thật đẹp để chứng tỏ bản lĩnh của mình. Muốn níu giữ hôn nhân không vì yêu mà chỉ vì tài sản, con cái, sĩ diện... thì chỉ gây ra sự bất hạnh cho cả hai” - bà Lê Thị Thùy Trang, Phó Giám đốc Trung tâm Tư vấn tâm lý Những người bạn, chia sẻ.

Tâm tình vợ gửi cho nhân tình chồng

Nghe râm ran chuyện chồng mình với ấy, mình cũng hơi chột dạ, nhưng ấy đừng vội đắc thắng vì mình chưa đến nỗi xoắn lên đâu.

Chẳng khó để tìm ra “lịch sử chát” của chồng mình với ấy qua Skype mà anh quên "xoá dấu". Nhờ vậy, mình biết mối quan hệ giữa hai người chỉ mới ở mức độ… ve vãn nhau!

Công ty của vợ chồng ấy là đối tác của công ty chồng mình. Sau vài lần theo chồng đến công ty chồng mình giao dịch, chẳng biết bằng cách nào ấy đã "câu" được chồng mình. Hẳn chồng ấy cũng không ngờ mình đem vợ mình "cúng" cho một gã đàn ông khác. Đàn bà bây giờ đáng sợ thật, có chồng con rồi mà tư tình với chồng người khác chẳng biết ngượng! Đọc những dòng tán tỉnh của chồng mình dành cho ấy, mình không tức giận mà trái lại thấy buồn cười, mình cũng từng nghe những lời lẽ ấy từ một vài người đàn ông khác, cứ như thể tất cả họ - những người đàn ông thích “đánh bắt xa bờ” đều đọc những câu ấy từ một quyển sách, học cùng lớp, cùng… thầy mà ra.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Nhưng mình tự hào vì mình sáng suốt hơn ấy khi không “mắc bẫy” của những người đàn ông tham lam, trong khi chẳng biết ấy có “giả nai” không mà cứ tin chồng mình sái cổ, lại còn chia sẻ, an ủi khi anh than thở về sự “cơm không lành canh không ngọt” ở nhà. Ấy có biết là chồng mình có đi đâu cũng về nhà ăn vì cơm đường cháo chợ, thậm chí “phở” là món ưa thích cũng chẳng khiến anh “chung thủy” được lâu vì anh bảo không ăn ở đâu vừa miệng như cơm nhà vợ nấu? Ấy có biết chồng mình yêu con hơn tất cả những thứ quý giá nhất trên đời này? Và anh chẳng bao giờ đi đâu qua đêm chỉ vì không muốn ngủ mà thiếu vợ bên cạnh? Thế mà, buồn cười làm sao khi ấy cứ ngây thơ tin vào cái bi kịch mà anh sáng tác ra để... "lừa tình" ấy! Thật tội nghiệp khi mình biết gia đình ấy cũng hạnh phúc, chồng ấy không tệ, vậy mà ấy vẫn tự đưa mình vào bẫy… tình.

Công ty chồng mình tổ chức tiệc cuối năm. Vợ chồng ấy cũng đến dự. Mình cảm nhận được chồng mình và ấy vẫn giữ một khoảng cách vừa phải giữa đám đông dù vài lần bắt gặp ánh mắt cùng nụ cười hai người khẽ trao nhau dưới "lớp vỏ" xã giao thông thường. Mình thất vọng vì ấy không đẹp, không trẻ hơn mình dù kém mình đến vài tuổi, vóc dáng ấy thô kệch, trang phục lại xoàng (mình rất tự tin về ngoại hình của mình nhé). Nhìn mọi người vui vẻ hưởng ứng những câu pha trò duyên dáng của mình, trong khi ấy cứ lủi thủi, thỉnh thoảng chen vào vài câu nhạt nhẽo, mình lại tin rằng khả năng ngoại giao của mình hơn hẳn ấy! Trông hai cục cưng của mình bụ bẫm, đáng yêu bao nhiêu, lại được mẹ chăm chút từ đôi giày đến chiếc nón thật sành điệu thì hai cô công chúa của ấy trông tội nghiệp bấy nhiêu. Nếu ấy dành thời gian lo cho con thay vì tung tẩy với người đàn ông khác hẳn các con ấy trông đã khoẻ mạnh, xinh xắn hơn! Hoặc nếu ấy dùng thời gian đưa đẩy với người khác để tập trung cho công việc, hẳn ấy đã thoát khỏi cái bóng mờ nhạt bên chồng như hiện tại.

Thì ra, chồng mình đến với ấy chẳng qua vì bản năng cố hữu ở những người đàn ông luôn háo hức với những cuộc chinh phạt ái tình chứ chưa hẳn vì ấy hơn mình. Thực ra, không phải phụ nữ không biết chán những cái đã cũ, mòn trong cuộc sống vợ chồng, mình tin rằng ấy cũng thế. Có điều, mình không refresh (*) hôn nhân bằng cách đi tìm một vòng tay mới như cách ấy đang tìm ở chồng mình. Mình không cao ngạo đến mức lố bịch khi tự nâng mình lên trước một kẻ được cho là (sắp) đánh bại mình khi chồng mình có biểu hiện “say nắng” ấy nhưng khi đã xác định được điểm yếu, điểm mạnh của mình sau lần gặp ấy trong phạm vi "cận cảnh", việc trị “cảm nắng” cho chồng mình xem chừng đã dễ dàng hơn.

Hãy khoan hạnh phúc với những niềm vui vừa “nhặt” được, đừng vội ngủ quên khi tưởng mình đã là người chiến thắng cũng như hãy còn quá sớm để ấy vui mừng khi đã hai “lửa” rồi mà vẫn “hạ gục” được một ông sếp tài ba như chồng mình, anh ấy chỉ vờ bị “đốn ngã” để ấy tự dẫn mình vào "hang cọp" đấy thôi. Đàn ông muôn đời vẫn thế bởi họ đâu có mất gì, ai dại thì cứ tự "nạp mạng" thôi. Mình không dám cho rằng mình sẽ luôn "bách chiến bách thắng" nhưng trong cuộc cạnh tranh này, nếu xem mình với ấy là đối thủ thì hãy tin một điều: mình sẽ không bao giờ là người thua cuộc!

Đọc nhiều nhất

Tin mới