4 cái lợi của việc có chồng ngoại tình

Thành thật mà nói, sau khi những cú sốc của đời sống hôn nhân qua đi, tôi thấy mình đang được hưởng lợi từ việc chồng “ăn chả”.

Tôi kể chuyện của chính bản thân mình ra đây, không có ý cổ súy cho việc đàn ông ngoại tình, chỉ là về phần các chị em, tôi nghĩ, khi sự việc đã đến, không tránh được, mình hãy suy nghĩ lạc quan hơn về nó. Cứ tưng tửng mà sống lại cảm thấy dễ thở hơn là liên tục giày vò nhau các chị ạ!

Khỏi phải nói nhiều người cũng trải qua cú sốc như tôi, khi biết chồng mình ngoại tình, mà lại với một đứa con gái trẻ đẹp hơn mụ vợ thân hình đã sồ sề, già nua. Lúc đó, tôi hận lắm, bao nhiêu nỗi uất ức chỉ biết khóc thầm. Đã từng có khoảng thời gian tôi nghĩ đến việc tự tử để níu kéo chồng quay về, gặp thẳng mặt tình nhân và anh ta để “ba mặt một lời” nhưng cũng chẳng ăn thua. Điều đáng nói là chồng tôi không muốn ly dị, anh vẫn muốn có một gia đình bề ngoài yên ấm.

Nhiều lần, anh ta nói thẳng thắn với tôi, giữa chúng tôi giờ chỉ còn nghĩa, và cả hai nên lấy đó là lý do để sống tốt vì nhau, tôn trọng lẫn nhau.Tôi coi thường những lời anh ta nói, như coi thường những gì anh ta đã từng nói yêu tôi trong quá khứ.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Nhưng hai năm sau nhìn lại, tới thời điểm này, tôi thấy anh ta hoàn toàn đúng.Tôi thấy mình được nhiều hơn từ ngày chồng ngoại tình. Cái hại thì khỏi nói, nào là thời gian dành cho bồ nhiều hơn, tiền lương cũng bị bớt xét dành cho bồ… Nhưng không thể phủ nhận mặt lợi còn nhiều hơn thế.

Sau một năm vật vã, đau khổ, tôi quyết định thảo một bản hợp đồng với chồng và anh ta phải tuân theo nhằm giữ một gia đình bề ngoài yên ấm:

Thứ nhất: Anh ta phải đóng đủ cho tôi khoản tiền hàng tháng để chi tiêu việc gia đình, và chu cấp thêm cho sự “đau đớn” hậu hôn nhân của tôi. Ngoài số tiền đóng cho vợ, anh ta muốn làm gì với thu nhập của mình tôi cũng mặc kệ.

Thứ hai: Các mối quan hệ với họ hàng, gia đình nội ngoại, trách nhiệm với các con phải hoàn thành đầy đủ, không được vắng mặt. Có lẽ vì cảm thấy tội lỗi với việc ngoại tình mà từ ngày đó, anh ta hay chăm sóc các con hơn trước, điều này khiến tôi cũng có phần bất ngờ.

Thứ ba: Tôi được về muộn, hoặc đi chơi tùy ý tôi thích. Không phải lo lắng dọn dẹp nhà cửa, cơm nước phục vụ chồng con. Nhưng điều này tôi cũng hạn chế bởi các con còn nhỏ, tôi cần chuẩn bị bữa ăn đầy đủ cho chúng.

Thứ tư: Tôi không bao giờ làm điều trái với lương tâm mình, tức là ngoại tình, nhưng anh ta không được phép để ý tới các mối quan hệ của tôi.

Chúng tôi đã thực hành bản hợp đồng này được nửa năm nay, và tôi cảm thấy hoàn toàn thoải mái về điều đó. Tôi dành nhiều thời gian yêu chiều bản thân hơn, làm đẹp, đi thể dục, đi chơi… thứ mà trước đây lu bù công việc nhà và chồng cằn nhằn nên tôi không làm được. Tôi cũng thấy vui vui vì có thể trò chuyện, cười nói vui vẻ với những anh chàng trẻ tuổi, họ khiến cuộc sống của tôi có thêm nhiều điều thú vị. Dĩ nhiên, tôi sẽ không cho phép mình được “ăn nem” như những gì chồng tôi đã làm.

Về phần các con của tôi, chúng vẫn ngoan ngoãn, lễ phép, vì trước mặt các con, tôi và anh ta đều khá ân cần, tình cảm. Với vỏ bọc hoàn hảo bên ngoài, và trong lòng lại hoàn toàn thoải mái, tôi cảm thấy cuộc sống của chúng tôi dễ thở hơn so với ngày anh ta còn chưa bồ bịch. Bởi chúng tôi không còn lệ thuộc vào nhau nữa, nên chồng tôi cũng có phần tôn trọng tôi hơn trước.

Nếu những chị em nào đang đau đầu về việc chồng ngoại tình, bỏ bê gia đình, nhưng lại không dám ly dị, thì hãy học cách của tôi. Tôi cũng từng đau đớn như các chị, nhưng vượt qua được cú sốc đó, tôi mới hiểu sống chung với người chồng “ăn chả” cũng không hề tệ. Thậm chí, nếu không muốn nói là tôi đang thấy có lợi từ việc chồng ngoại tình.

Đàn ông nhà tôi có gen ngoại tình

Ai mà ngờ, thằng con trai mà tôi hết mực yêu quý cũng “học tập” bố nó dính vào chuyện trai gái. 

Suốt những năm trẻ thơ, tôi đã phải chứng kiến mẹ đau đớn, khổ sở tột cùng trước sự phản bội của bố. Bao lần nhìn mẹ giận dữ, la mắng bố, bao lần nhìn mẹ khóc là từng ấy lần tôi lại tự nhủ sau này quyết không để cho bất cứ người đàn ông nào có thể làm đau tôi như mẹ đã để cho bố làm đau mẹ.

Vì có một ông bố như thế nên khi lớn lên, tôi đâm ra cẩn thận, thậm chí có phần còn sợ hãi với tình yêu. Suốt thời đi học cho đến khi đi làm, tôi không thể mở lòng với bất kì ai. Hễ có người nào tỏ vẻ có ý, tôi lại tìm cách lảng tránh. Người chồng của tôi bây giờ là người thực sự đã mở được cánh cửa khép kín trong tâm hồn tôi. Trước sự quan tâm, chia sẻ, thấu hiểu của anh ấy, tôi đã cảm động và “chịu khuất phục”. Nhưng hạnh phúc chẳng bao giờ bền lâu, chỉ có nỗi đau là kéo dài mãi. Đến chồng tôi cũng phản bội tôi.

Tôi đã tự hỏi rất nhiều lần tại sao lại như vậy. Tôi đã cố gắng rất nhiều, cố gắng hết sức chăm lo cho cái gia đình bé nhỏ của mình vì không muốn lặp lại vết xe đổ của bố mẹ, không muốn con cái cũng phải chịu nỗi đau như mình đã từng chịu. Vậy mà tại sao? Tôi đã hỏi chồng, tôi có lỗi gì. Anh ấy chỉ bảo lỗi không phải của tôi. Tất cả đều là tội lỗi của anh ấy, là do anh ấy không kiềm lòng được. Sống ở đời thật lắm chuyện buồn cười! Đã biết là tội lỗi, là sai lầm, tại sao vẫn còn làm…

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Giờ tôi lại càng thấm thía hơn nỗi khổ mà mẹ tôi đã phải cắn răng chịu khi xưa. Vì con vì cái mà cố nuốt nỗi đau vào sâu trong lòng, cố chấp nhận một ông chồng ngoại tình để con cái của mình có thể sống trong một gia đình có đủ cả cha cả mẹ.

Thời gian trôi qua, con tôi cũng khôn lớn rồi lấy vợ lấy chồng. Những tưởng từ giờ tôi sẽ được hưởng cái phúc của con cháu. Ai mà ngờ, thằng con trai mà tôi hết mực yêu quý cũng “học tập” bố nó dính vào chuyện trai gái. Nhìn con dâu đau khổ, khóc lóc mà tôi nghĩ lại phận mình, phận mẹ mình. Tại sao làm đàn bà lại khổ như vậy?

Thương con, thương cháu, tôi hết lòng khuyên nhủ thằng con. Thế nhưng nó vẫn chứng nào tật ấy. Đã rất nhiều lần tôi cùng con dâu tìm mọi cách để “sửa”cái tính trăng hoa của nó nhưng kết quả đạt được chẳng thấm gì, chỉ được một thời gian là lại đâu vào đấy. Chẳng nhẽ đàn ông nhà này đều có gen “ngoại tình”?

Đến giờ thì con dâu tôi không chịu nổi nữa, nó quyết định ly hôn mặc cho tôi có hết lòng khuyên can. Mà thực sự tôi cũng không có tư cách để ngăn nó bởi người sai là con trai của tôi, là đứa con trai tôi đã nuôi nấng dạy dỗ suốt hơn 30 năm trời. Nhìn sự đổ vỡ của chúng nó, nhìn sự ngây thơ, trong sáng của 2 đứa cháu nội mà tôi đau thấu trong lòng, còn đau hơn lúc chứng kiến bố phản bội mẹ hay lúc bị chồng cắm sừng. Cái vòng luẩn quẩn của sự ngoại tình dường như không bao giờ thôi đeo bám gia đình tôi.

Cả cuộc đời tôi sống với sự phản bội và giờ thì tôi đã già, đã kiệt sức rồi. Chỉ thương những đứa cháu, còn bé mà đã phải chịu sự tổn thương do bố mẹ mang lại. Những người đàn ông khi đi ngoại tình có biết rằng chỉ vì sự sung sướng, hạnh phúc ích kỷ của riêng bản thân họ mà họ đã vô tình “giết chết” những người phụ nữ yêu họ hết lòng, vì họ mà hy sinh tất cả. Rồi sẽ có ngày họ phải hối hận….

Người tình không cho ngủ với chồng

(Kiến Thức) - Chồng tôi làm nghề cầu đường, đi xa, có khi mấy tháng mới về thăm nhà. Cô đơn, cộng với những khao khát của đàn bà tuổi 30, tôi ngã vào tay một đồng nghiệp.

Tôi ra điều kiện với anh, tôi sẽ chỉ thuộc về anh những khi chồng tôi đi vắng, còn tôi vẫn là người phụ nữ của gia đình, cả hai chúng tôi không được phép làm ảnh hưởng tới cuộc sống riêng tư của nhau. Chuyện tình của chúng tôi trôi đi trong bí mật được 3 năm, cho đến lúc chồng tôi chuyển công tác về gần nhà. 
Và mọi rắc rối phát sinh từ đây khi người tình ghen với chính chồng tôi. Anh ấy thường xuyên gọi điện, nhắn tin vào mỗi lúc đoán tôi đang ở bên chồng, quấy rối không cho tôi yên. Anh bảo, anh không chịu được cảm giác chia sẻ tôi với bất cứ ai, kể cả chồng. Oái oăm, anh còn tra hỏi tôi chuyện gần gũi với chồng, đặt ra giới hạn một tháng tôi chỉ được gần chồng một lần... Tôi lo sợ trước tình yêu điên cuồng của anh, nhưng không biết rút chân ra thế nào. Xin hãy giúp tôi - Lê Thanh Hảo (Điện Biên).

Chuyện hẹn hò tuổi “băm“

Ngần ấy thời gian, có lẽ đây là buổi hẹn hò hiếm có. Tôi cố gắng nghiêng đầu về phía vai anh, mắt xa xăm cho… đúng mốt hẹn hò.

Chuyện hẹn hò chẳng có gì lạ với những chàng trai, cô gái tuổi đôi mươi, nhưng lại là một sự kiện lớn đối với cặp đôi đã gần hết tuổi “băm” như vợ chồng tôi. Thứ sáu, “anh xã” nói khẽ vào tai tôi, giọng ngọt như mía lùi: “Tối mai mình tìm quán cà phê nào lạ để… thay đổi không khí, em nhé!”. “Quán-cà-phê-nào-lạ?”. Tôi bật cười, nhấn rõ từng từ. Anh chưa bao giờ đưa tôi đến quán cà phê trong khoảng thời gian tám năm kể từ ngày cưới. Ngần ấy thời gian, có lẽ đây là buổi hẹn hò hiếm có.

Vào thang máy, nhìn anh bấm số tầng lầu cao nhất, tôi tỏ ra ngần ngại: “Cà phê sân thượng ở khách sạn này à?”, nghĩ đến khoản tiền phải trả, tôi tiếc đứt ruột. Anh thì cứ tủm tỉm cười, vẻ đắc ý. Thôi… “đâm lao thì phải theo lao”. Tôi khổ sở bám theo sau anh, bước chệch choạc bằng đôi giày cao gót dùng vài lần mỗi năm.

Chúng tôi ngồi ở một góc đẹp và lãng mạn. Theo lời quảng cáo của anh thì bàn này được đặt trước. Anh còn hãnh diện kể công với tôi rằng đã hủy hết mấy cuộc hẹn quan trọng để thu xếp thời gian đi với tôi. Sống với nhau ngần ấy năm, tôi thừa biết tối thứ Bảy nào anh cũng nằm kềnh ở nhà xem bóng đá.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
“Em đừng bận tâm chuyện con cái, tiền bạc… Tập trung vào vấn đề chính hoặc là chúng ta trả tiền và về ngay!”. Anh biết tôi tiếc của nên có thể hiểu đó là câu trêu chọc. Ừ thì tận hưởng. Tôi nhìn theo tay anh chỉ, phía đằng xa kia là dãy nhà quen thuộc nơi chúng tôi đã gắn bó mấy năm nay. Tôi chưa bao giờ thấy đèn đường lấp lánh, rực rỡ đến thế. Tôi cũng cố gắng nghiêng đầu về phía vai anh, mắt xa xăm cho… đúng mốt hẹn hò.

Người phục vụ đến chờ chúng tôi gọi thức uống. “Phụ nữ có quyền chọn trước”, sự ga-lăng mà anh thể hiện bỗng làm tôi lúng túng. Mất gần mười phút, tôi vẫn dán mắt vào thực đơn, cậu nhân viên phục vụ kiên nhẫn đứng chờ. “Cho vài lon bia!”, anh nói. Tôi nhẹ nhõm như thể anh vừa cứu mình thoát khỏi hoạn nạn.

Vậy là chúng tôi uống bia cùng đồ nhắm là một ít hạt dẻ. Hình như, lần đầu tiên tôi cảm nhận vị ngọt và say nồng của bia. Chồng vừa nhấm nháp từng ngụm vừa gật gù khơi chuyện. Anh kể lại chuyện ngày trước làm “mặt dày” đêm nào cũng đến nói chuyện với ba vợ tương lai, “cưa đổ” ba má tôi trước khi “cưa đổ” tôi. Anh hỏi tôi nhớ chuyện gì nhất, tôi cười: “Hồi đó, anh bảo em về giữ tiền giùm, nuôi con giùm và nhân tiện nuôi giùm luôn cả anh”. Những kỷ niệm xa xưa, những lần giận hờn, cãi vã không đâu vào đâu cứ ùa về. Xen vào đó là gương mặt của các con, là những va đập đời thường mà cả hai vợ chồng chưa một lần dừng lại để ngắm nghía, quan sát, an ủi, vỗ về. Bất chợt, tôi quặn lòng thương chồng, thương cả chính mình.

Chúng tôi trở về khi hơi men vẫn còn phảng phất, hai vợ chồng bật cười trước ánh nhìn vừa bất ngờ vừa lo lắng của ngoại: “Tưởng tụi bây đi cà phê cà pháo gì đó. Hư hỏng quá! Mấy đứa nhỏ khóc mệt lử rồi lăn đùng ra ngủ, tội nghiệp!”. Dù cảm thấy có lỗi với con, nhưng vợ chồng tôi vẫn không giấu được niềm vui.

Trước khi đi ngủ, anh quay sang ôm tôi, vòng tay ấm hơn mọi ngày. “Thực ra lúc đó anh cũng chẳng biết gọi đồ uống gì nên mới đẩy sang bắt em chọn. Nào ngờ em cũng kém thế. Anh đành gọi theo… thói quen”. Chúng tôi nhận ra mình đã bỏ quên nhiều thứ. Chẳng ai muốn vậy, chỉ là những thói quen mới dần lấn át thói quen cũ. Có lẽ, vợ chồng tôi sẽ lại trốn con để đi đến một quán cà phê nào đó, gọi một thức uống khác, theo thói quen mới, tạo sắc màu mới cho cuộc sống.

Đọc nhiều nhất

Tin mới