Vợ "chết" vì trai đẹp làm thuê bỏ bùa mê thuốc lú

Trên đường đến nhà mẹ vợ tìm Loan, xe máy của tôi suýt mất lái, bởi mắt tôi hoa lên khi nhìn thấy Loan và Chiến đang hớn hở bước ra từ một nhà nghỉ...

Thất hứa năm lần, bảy lượt với bố mẹ mà tôi vẫn chưa "chung kết" được với cô gái nào để đưa về ra mắt, đâm ra tôi cũng nản. 27 tuổi, cao lớn, điển trai lại có việc làm cho thu nhập khá ở công ty du lịch của tỉnh, vậy tôi ế vẫn hoàn ế.
Mẹ sốt ruột, lần nào tôi ghé thăm nhà mẹ cũng than ngắn, thở dài rằng tôi không biết thương bố, mẹ rằng tôi là con trưởng, là cháu đích tôn, tôi định để bố mẹ già yếu mà không có người nối dõi hay sao?
Khổ! nào tôi muốn làm phiền bố mẹ, chẳng qua cái số của tôi nhân duyên chưa đến mà thôi. Chắc không thể để tôi "câu giờ" thêm nữa, ngày tôi đón sinh nhật lần thứ 28 mẹ dứt khoát: "anh không tìm, thì để mẹ tìm, nhất định người con gái mẹ ưng chắc anh cũng không chê nổi đâu"! Quả đúng như lời mẹ nói, chỉ qua tuần sau mẹ đã đưa về nhà 1 cô gái xinh xắn, da trắng, tóc dài và bẽn lẽn, dịu dàng đến tan chảy trái tim đang khao khát tình yêu của tôi.
Vo "chet" vi trai dep lam thue bo bua me thuoc lu
Ảnh minh họa (Nguồn: Removeallstains.com) 

Em tên là Loan con gái út của bà Khánh thân thiết hay đến mua đồ khô ở quầy hàng của mẹ tôi trong chợ huyện. Không hiểu Loan có cảm giác gì khi lần đầu gặp mặt tôi, chỉ thấy em e thẹn mân mê mãi tà áo màu thiên thanh của em.

Còn tôi, "chết" ngay từ phút đầu quen em, để rồi chỉ sau 1 năm đi lại tìm hiểu đám cưới của chúng tôi được tổ chức trang trọng, đầm ấm đầy đủ hai bên cha mẹ và bạn bè hai đứa. 

Loan kém tôi 7 tuổi, lại là gái út nên được bố mẹ chiều chuộng, tuy vậy khi về làm dâu, em cũng cố gắng để hòa hợp với gia đình chồng. Hàng ngày em phụ mẹ tôi bán hàng khô ở chợ, trưa cơm nước, chiều lại ra chợ với bữa cơm cuối ngày lúc nào em cũng làm hài lòng bố mẹ và tôi vì Loan rất chịu khó nghe mẹ tôi chỉ dạy nội trợ.

Là hướng dẫn viên du lịch cho công ty, tôi bận theo mùa vụ, có khi xa nhà vài hôm nhưng cũng nhiều lần phải theo đoàn khách cả tuần hoặc hơn nữa. Tuy thế chưa bao giờ tôi phải lo lắng bởi Loan ngoan ngoãn hiền lành lại luôn có mẹ tôi bên cạnh nên tôi hoàn toàn yên tâm.

Vợ, chồng đang bàn tính có em bé thì không may mẹ tôi bị ngã gãy tay phải bó bột, vậy là ở cửa hàng chỉ còn mình vợ tôi lo toan. Thấy không ổn, mẹ tôi thuê cậu Chiến là người chở hàng bỏ mối cho mẹ mấy năm nay giúp vợ tôi ngày 2 buổi bày hàng ra, dọn hàng vào cho vợ đỡ vất vả. Chiến hơn vợ tôi có 1 tuổi, cậu trai có thân hình cường tráng, khuôn mặt đẹp với những nét rất nam tính, cậu lại lởi xởi, dễ gần và cũng chăm chỉ, cẩn thận nên vợ tôi khen lắm.

Sau 2 tháng, tay mẹ tôi được tháo bột nhưng Loan nhất quyết không để mẹ ra cửa hàng, em nói em có Chiến giúp đỡ mẹ không phải bận tâm, cứ ở nhà tĩnh dưỡng cho khỏi hẳn, khiến mẹ tôi càng yêu quí con dâu hơn.

Mọi khi mẹ chỉ ngồi ở chợ chờ Chiến đến đưa hàng, nay Loan thường xuyên đóng hàng sớm để cùng Chiến đi "xem hàng trước rồi mới nhập cho phù hợp với nhu cầu của khách...".

Mấy lần ghé nhà, thấy chiều thật muộn Loan mới về, mặc cho việc cơm nước mẹ phải lo, tôi xót mẹ, hỏi em thì em bảo bận đi lấy hàng cùng Chiến. Tối hôm qua sau 10 ngày đi dẫn đoàn khách du lịch, tôi tranh thủ về với vợ thì không thấy em đâu.

Mẹ bảo Loan xin phép sang bên ngoại từ chiều. Trên đường đến nhà mẹ vợ tìm Loan, xe máy của tôi suýt mất lái, bởi mắt tôi hoa lên khi nhìn thấy Loan và Chiến đang hớn hở bước ra từ một nhà nghỉ... Tối ấy, Loan ôm chặt lấy tôi mà nức nở rằng "bị" Chiến bỏ bùa mê thuốc lú nên quên mình là gái có chồng"! Ôi! thì ra em không có lỗi...

Muốn hủy hôn vì gặp lại người cũ

Cách đây 2 năm, anh ấy bỏ em chạy theo người con gái khác. Em đau khổ mất một thời gian dài, rồi trái tim dần hồi sinh khi gặp được một người tốt, hết lòng thương yêu em. Chúng em đang chuẩn bị làm lễ cưới thì bỗng dưng người yêu cũ em quay lại.

Anh ấy khóc, bảo vô cùng ân hận vì một người con gái không đáng mà làm mất em. Anh cầu xin em cho anh ấy cơ hội, đừng vội làm đám cưới.

Trái tim em một lần nữa lại xáo trộn, đau khổ. Vì thực lòng, em vẫn yêu anh ấy. Gần tới ngày cưới mà em lúc nào cũng chỉ nghĩ tới anh ấy. Em đã nghĩ tới chuyện hủy hôn lễ nhưng thấy làm thế là quá tàn nhẫn với chồng sắp cưới em bây giờ. Hơn nữa, em không chắc, em sẽ có được hạnh phúc với người yêu cũ không, nhỡ anh ấy lại bỏ em một lần nữa thì sao? Lòng em rối như tơ vò.

Nguyễn Phương Linh (Lập Thạch, Vĩnh Phúc)

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Phương Linh thân, trong chuyện đổ vỡ tình cảm trước đây, em là người bị phản bội, chứ không phải người dứt tình, nên giờ gặp lại người yêu cũ, anh ấy lại khóc lóc, cầu xin được trở lại, tình cảm của em bị xáo trộn, khuấy động cũng là điều dễ hiểu.

Tuy nhiên, em hãy nhìn lại chặng đường khó khăn em đã vượt qua, nghĩ đến người chồng sắp cưới yêu thương em hết lòng, khiến trái tim em hồi sinh sau đau khổ... lắng lòng mình lại, suy ngẫm, xem thực sự, em cần có người cũ trong đời, hay chỉ là phút "xao lòng" nhất thời khi vết thương đã kín miệng năm nào, bỗng có người khơi lại.

Anh ấy đã bỏ em để chạy theo người con gái khác, chỉ vì người ta "không đáng" mà anh ấy nhận ra giá trị của em, quay lại. Nhưng giả sử cô ấy "đáng", tuyệt vời thì anh ấy thế nào? Em và anh ấy đã chia tay, em có cuộc sống, hạnh phúc riêng của mình, không có cớ gì em lại phải phụ thuộc, bị động xoay theo cuộc sống của người ta. Hãy giữ gìn, trân trọng những gì đang có em ạ. Chúc em hạnh phúc.

TIN LIÊN QUAN

Nhân tình “dạy” cho chồng tôi bài học

Hóa ra đằng sau cái vẻ giả nai, con nhà lành ấy là một con người xảo quyệt, cô ta quen chồng tôi là vì tiền...

Tôi quyết đi gặp người phụ nữ mà vì cô ta tôi đã bị chồng phản bội. Tôi hơi sững sờ và phần nào thương cảm vì thấy cô ta còn quá trẻ, xinh đẹp dịu dàng, nhìn có vẻ con nhà lành, trái ngược với những cô gái làm cái nghề gội đầu, massage này.

Sau cuộc “nói chuyện” mà chỉ có mình tôi độc diễn, những gì tôi nhận được ở cô ta là câu: “Em xin lỗi chị, tại em còn nhỏ quá nên không hiểu” - một lời xin lỗi rất nhẹ nhàng khiến tôi nhanh chóng “giảm nhiệt”. Ấy vậy mà chỉ vài hôm sau cô ta đã quay sang tống tiền chồng tôi.

Hóa ra đằng sau cái vẻ giả nai, con nhà lành ấy là một con người xảo quyệt, cô ta quen chồng tôi là vì tiền, thấy chồng tôi có vẻ giàu sang nên cô ta cùng bạn trai đã âm mưu moi tiền anh. Chồng tôi thì được một phen hoảng hốt vì không ngờ bị người tình bé nhỏ, dịu dàng của mình lừa gạt. Lẽ ra lúc ấy tôi phải rất hả hê vì như thế cho đáng đời anh ta, nhưng ngược lại tôi thấy chua xót cho anh ta và cho cả chính mình.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Là vì anh đâu biết cô nhân tình ấy đã có người yêu và cả hai đứa nó cố tình đưa anh vào bẫy; khi gọi cho nhân tình vào lúc nửa đêm, anh đâu biết cô ta đang ngủ với một giai trẻ khác, trong khi tôi thì đang ở nhà lo lắng, chờ đợi anh. Tôi chua xót vì chồng tôi đã quen một người không ra gì.

Trong thời gian có nhân tình anh ta đối xử với mẹ con tôi rất lạnh nhạt, cáu gắt. Tôi bị chứng tê cổ tay không đi xe máy được, nhờ chồng chở đi khám bệnh thì anh ta quay sang quát mắng, kêu tôi tự đi. Tưởng anh bận việc lắm, ai ngờ sáng hôm đó anh ta hẹn cô nhân tình đi ăn sáng. Con trai lớn của tôi học lớp 2, đứa út mới 3 tuổi, bao thứ phải lo cả về vật chất lẫn tinh thần, nhưng anh ta bỏ mặc tôi, thiếu tiền đóng học cho con, tôi hỏi anh ta im lặng không nói gì, nhưng lại sẵn sàng bỏ tiền ra mua điện thoại tặng bồ nhí.

Suốt thời gian chồng ngoại tình, tôi cứ nghĩ anh ta bị căng thẳng vì công việc nên mới cáu gắt như thế. Mãi sau mới biết, khi anh ta và cô nhân tình trục trặc gì đó, cô ta và gã người yêu mới ra tay. Gã người yêu của cô ta giả vờ nhắn tin vào máy tôi, rồi mập mờ báo cho tôi biết về chuyện “ngoài luồng” của chồng tôi.

Sau này tôi tìm hiểu vì sao họ trục trặc thì chồng tôi bảo “do tự thấy sai lầm nên muốn chấm dứt”; còn cô ta thì nói do có người yêu, không yêu chồng tôi nữa nên muốn chia tay, song anh ta không chịu, người yêu cô lại ghen, cô không muốn người yêu ghen nên đã cho hắn số điện thoại của tôi để báo tin... Câu chuyện đầy mâu thuẫn như thế và tôi chẳng biết tin ai.

Chuyện đã qua hơn một năm, chồng tôi sau phen bị cô nhân tình làm cho hú vía (may mà không bị chúng giết như ông giám đốc nào đó báo chí đã đưa tin) thì đã quay lại với tôi, nâng niu tôi hơn trước. Nhưng quả thật tôi không thể nào yêu và tin anh ta được nữa. Đến giờ tôi vẫn còn đau xót lắm, giải quyết chuyện ngoại tình đã vất vả, khó khăn lắm rồi, nhưng “hậu ngoại tình” còn khó khăn hơn nhiều. Tôi thấy ai đó nói “Phụ nữ có thể tha thứ, nhưng không thể quên”, điều này rất đúng.

Hơn một năm qua tôi vẫn sống trong tâm trạng đau khổ, không ngày nào không nghĩ đến chuyện chồng đã lừa dối, phản bội mình ra sao, đã vui vẻ với cô bồ kia như thế nào. Lúc tôi để lý trí lấn át được thì không sao, còn không tôi lại miên man nghĩ về chuyện đó, rồi chiều về, tôi lại đón chồng bằng bộ mặt sưng sỉa, cáu gắt. Tôi biết như thế là “dại”, nhưng không hiểu sao tôi không thể điều chỉnh được. Chẳng biết đến bao giờ thì nỗi đau trong tôi mới dịu đi.

Tôi giải tỏa bằng việc thường xuyên đọc báo, lên mạng theo dõi mục “tâm sự” mà chồng tôi cho là nhảm nhí. Đàn ông thế đấy, họ gây ra đau khổ cho người khác, xong lại làm ra vẻ “vô can” và coi tâm sự của người vợ bị phản bội là “nhảm nhí”. Những cái đau khổ của đàn bà khi lấy chồng tôi đều nếm trải, từ chuyện mẹ chồng ghê gớm đến việc chồng phản bội... Hay là do như thế nên tôi luôn cảm thấy mệt mỏi, hao mòn khi sống với anh ta? Nhiều lúc tôi chỉ muốn ly dị cho xong, nhưng nhìn đứa con út luôn quấn quýt với bố và đứa lớn mếu máo khi tôi vờ nói “bố mẹ sẽ không sống với nhau nữa” thì tôi lại không đành lòng.

Tôi cứ băn khoăn tự hỏi: trên đời này liệu có cặp vợ chồng nào sống với nhau cả đời mà không có tình yêu và niềm tin không? Liệu người ta có thể sống với nhau chỉ vì nghĩa không? Tôi thì đang sống như thế đấy và lòng tôi luôn rối bời vì không biết mình có đáng phải “hy sinh” như vậy không?

Khổ vì chồng ghen

Đã chung sống với nhau trên 10 năm, nhưng tôi vẫn như “công chúa cấm cung”, đi đâu, làm gì chồng cũng kè kè bên cạnh. 

Chồng tôi mắc bệnh cuồng ghen, và luôn sợ bị tôi… cắm sừng. Bạn bè tôi thường bảo, tôi tốt phúc, có được người chồng yêu vợ, luôn “đội vợ lên đầu”, quan tâm tới vợ từng ly từng tý. Lúc ấy, tôi lại nghĩ thầm trong bụng: Tốt phúc ư, chúng bay cứ lấy phải một người chồng như thế sẽ hiểu.

Thời còn yêu nhau, chồng tôi là người chủ động tấn công tôi trước. Thú thực ngày đó, tôi cũng khá ưa nhìn. Tôi da trắng, mũi cao, mắt to, tóc đen dài, nhìn rất… Tây. Chẳng thế mà cả ký túc xá, cứ nhắc đến tên tôi là ai cũng biết. Thứ bảy máu chảy về tim, các bạn trai tấp nập tìm đến phòng tôi “đặt gạch”. Nhưng, khi chồng tôi xuất hiện thì các fan hâm mộ… biến mất sạch. Mãi sau này tôi mới biết, anh đã dọa nạt họ, rằng ai dám léng phéng gần tôi thì biết tay anh. Chẳng là anh có vẻ ngoài rất nam tính, to khỏe, cao tới 1m78, hơn đứt thân hình tiều tụy, gầy gò của các bạn nam sinh viên ngày đó.

Chuyện tình của chúng tôi nhận được sự ủng hộ của hai bên gia đình. Mẹ tôi bảo, làm thân con gái thì nên lấy người yêu mình nhiều hơn mình yêu người ta. Có như thế, sau này, khi mình già đi, nhăn nheo, tình yêu ấy… giảm dần là vừa. Tôi phì cười vì lập luận ấy của mẹ. Mỗi lần đưa anh về quê thăm bố mẹ, tôi được cả nhà ngưỡng mộ vì có dịp chứng kiến cách anh chăm sóc tôi. Anh ngồi gỡ cho tôi từng miếng cá vì sợ tôi bị hóc xương. Anh tự tay đeo khẩu trang, cài dây mũ, quàng khăn cho tôi dù cho tôi luôn miệng nói mình có thể tự làm được. Tôi xuống bếp nấu ăn, anh cũng… theo xuống vì sợ tôi ở một mình sẽ buồn. Tóm lại, anh như là cái đuôi di động của tôi vậy.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Tôi đã rất tự hào khi có một người yêu như anh và không thể nghĩ rằng, có ngày, tôi sẽ bị cầm tù trong chính tình yêu ấy. Lấy nhau rồi, tôi sinh liền cho anh hai nhóc tì đáng yêu. Tôi không phải loại người ham chơi mà rất biết giá trị của gia đình. Ngày ngày, ngoài giờ làm, tôi lại trở về nhà, chăm con, cơm cơm nước nước. Nhưng, với anh, thế cũng chưa đủ để chứng minh cho sự toàn tâm toàn ý của tôi. Tôi có cảm giác, lúc nào anh cũng đề phòng tôi phản bội anh. Vì thế mà anh tìm mọi cách để kiểm soát tôi.

Ai cũng hiểu, bây giờ khi đi làm, ngoài năng lực ra, muốn được việc thì còn cần phải biết chăm chút đến hình thức. Nhưng, anh rất sợ tôi làm đẹp. Anh chỉ thích tôi để kiểu đầu tự nhiên, quê quê cũng được. Càng quê thì càng ít người nhìn ngó. Anh cấm tôi mặc váy ra ngoài đường. Thay vào đó, tôi chỉ được mặc quần âu, sơ mi cài kín khuy, cắm thùng kín đáo. Lúc đầu, tôi rất bất bình, phản ứng lại. Không ngờ, anh vớ ngay lấy chiếc kéo ngoài bếp, chạy vào tủ quần áo, cắt nát luôn mấy chiếc váy của tôi. Nhìn đôi mắt anh hằn lên những tia đỏ, tôi chỉ có thể há hốc mồm nhìn anh đầy kinh hãi.

Cứ thế, càng ngày bản tính cuồng ghen của anh càng bộc lộ rõ. Thời còn yêu nhau, anh còn cố tỏ ra mềm mỏng, ăn nói dễ nghe. Nhưng lấy nhau rồi, anh thay đổi chiến thuật, chủ trương quản lý tôi bằng “kỷ luật sắt”. Anh đặt ra hàng loạt quy tắc rất vô lý và buộc tôi phải tuân theo. Buổi trưa, tôi sẽ phải về nhà để cùng ăn uống với chồng. Cơ quan tôi ở cách xa nhà, thời gian nghỉ lại ngắn, nhưng không về là không được. Tôi mà không về, chồng tôi sẽ gọi điện lên cơ quan để cất vất, tra hỏi làm ầm ĩ. Chẳng biết anh đọc ở đâu đó cảnh báo rằng, nạn ngoại tình công sở đang gia tăng. Con gái con trai ban đầu là rủ nhau đi ăn trưa chung, rồi sau đó thì tình cảm nảy nở và… sẽ có nhiều cái chung khác.

10 năm sống cùng anh, tôi không còn cảm giác hạnh phúc được chồng yêu chồng chiều. Ngược lại, tôi thấy vô cùng bức bí. Các bạn tôi cũng lấy chồng, nhưng không ai khổ như tôi. Các ông chồng ấy có thể để vợ đi chơi với bạn bè, đi họp lớp vô tư. Cần gì thì gọi cho nhau để trao đổi chứ không phải mang tính chất “kiểm tra” như chồng tôi. Ai đời, chồng tôi nắm không sót một ai trong số các bạn bè tôi, từ tên tuổi, địa chỉ nhà, số điện thoại. Các bạn nam cũng vậy. Người nào có vợ con đàng hoàng thì anh còn tạm yên tâm. Nhưng, hễ nghe ai đó còn độc thân, hay là bỏ vợ… là lập tức anh cho vào diện nghi vấn, đề phòng một cách vô lối.

Một lần, tôi bị hỏng xe trên đường về nhà. Điện thoại hết pin nên tôi không thể gọi cho anh. Rất may có một nam giới tốt bụng đi bộ ngang qua, giúp tôi dắt xe về nhà. Tới nơi, tôi chưa kịp cảm ơn thì chồng ở trong nhà đã chạy ra, nói những lời cộc lốc, khó nghe, ý chỉ tôi đi chơi với giai trẻ, bỏ con bỏ chồng ở nhà. Tôi xấu hổ, muốn độn thổ, nhưng càng thanh minh thì càng làm cho anh tức giận hùng hổ hơn. Mấy ngày sau đó, anh còn chất vấn dò hỏi tôi mãi về người nam kia. Rồi anh bảo: “Em cứ thú nhận đi, đó là thằng nào. Ngoan rồi anh tha”. Cho đến khi tôi mệt mỏi phát khóc thì anh mới buông tha. Từ đó, có chết tôi cũng không bao giờ tôi dám “dính líu”, “nhờ vả” gì một người khác giới nào khác. Tôi không muốn cả tôi và người đó sẽ bị dính vào điều thị phi không đâu từ một người chồng mắc bệnh ghen.

Chồng tôi luôn nghĩ, ngoại tình dễ như ăn kem vậy. Tôi đi họp lớp, anh đòi đi theo. Đến nơi, anh cũng chẳng ra chỗ có các bạn nam ngồi mà cứ ngồi cạnh vợ. Anh sợ tôi xa anh thì đầu mày cuối mắt. Thậm chí, tôi đi mua đồ với bạn gái, anh cũng không tin mà đích thân đưa tôi đi rồi đỗ xe chờ ở ngoài, khiến tôi rơi vào cảnh dở khóc dở cười. Khi không phát hiện ra tôi có hành động nào khả nghi, anh lại dùng kế “đe dọa”. Ngay cả khi hai vợ chồng đang rất yên ổn, anh thình lình rít lên những câu hăm dọa kiểu như: “Em mà lớ xớ với thằng nào, anh sẽ giết chết cả nhà chúng nó”, “Em thử bỏ anh xem, trước là em chết, sau là hai con và cuối cùng anh tự tử”. Thậm chí, anh còn lôi cả bố mẹ tôi vào cuộc: “Một khi người đàn ông đã nổi khùng thì có thể làm tất cả. Em không cần anh thì bố mẹ em anh cũng không sợ, không cần...”. Tôi nghe mà lạnh xương sống. Ấy thế nhưng, có lúc, anh lại nhũn như chi chi. Anh quấn quít lấy tôi nhỏ to tâm sự anh yêu tôi rất nhiều. Tôi đừng bỏ anh. Nếu tôi mà bỏ anh thì anh là kẻ trắng tay. Thực sự, anh càng nói càng làm tôi hoang mang, phát hoảng.

Hết khủng bố tinh thần từ nhẹ đến nặng, khi hăm dọa, khi vuốt ve, thi thoảng, anh lại dùng chiêu “khổ nhục kế”. Tôi đang đi làm, đùng một cái anh báo là đang ốm, buộc tôi phải về ngay. Tôi mà không về là anh lại nghi tôi đang... ăn vụng không kịp chùi mép. Anh sẵn sàng bỏ ăn mấy ngày, mắt trũng sâu, người phờ phạc rất thảm, hoặc là anh giữ bộ mặt lạnh như băng, cậy răng không hé nửa lời… khiến nhà cửa như đang đưa đám. Biết tôi rất yêu con, anh dùng luôn con uy hiếp tôi. Chỉ cần tôi làm trái ý anh là anh phát khùng, trút giận lên đầu lũ trẻ. Tôi lại đành nhượng bộ, thôi thì anh muốn làm gì thì làm. Tôi chấp nhận không có bất kỳ khoảng trời riêng nào. Email của tôi-anh biết password, điện thoại cầm tay, anh có thể kiểm tra bất cứ lúc nào. Rồi túi xách, giấy tờ, tôi công khai hết để anh yên tâm.

Anh luôn nói là anh yêu tôi. Nhưng, kiểu yêu ấy sao giống ác mộng đến vậy.

Đọc nhiều nhất

Tin mới

Món ăn bài thuốc giúp giảm cân

Món ăn bài thuốc giúp giảm cân

Áp dụng một số món ăn bài thuốc giảm cân là giải pháp an toàn và hiệu quả để giúp cơ thể trở lại trạng thái cân bằng, khỏe mạnh...