Vác thêm cái bầu thì chỉ có nước đi ăn mày…

Giữ hay bỏ, bỏ hay giữ… Trong khi tôi còn chưa thể trả lời câu hỏi này thì cái mầm sống ấy cứ lớn dần lên từng ngày…

Vác thêm cái bầu thì chỉ có nước đi ăn mày…

Thoạt đầu tôi cũng chỉ nghĩ dùng cái bầu để trả thù An, thế nhưng khi cái mầm sống ấy ngày càng lớn dần trong bụng, tôi lại thấy có một sợi dây thiêng liêng đang cột chặt đời mình. Tôi chần chừ, mặc cho An hối thúc phải phá bỏ, mặc cho vợ anh ta ngày càng lồng lộn với những cơn ghen…

Tôi nói với An: “Lẽ ra anh phải vui mừng mới đúng vì em đã làm được điều mà vợ anh bấy lâu nay tốn kém biết bao nhiêu tiền vẫn không làm được. Em sẽ giữ đứa bé, dù trai hay gái thì nó cũng là thừa tự của dòng họ nhà anh”. An đỏ mặt: “Nhưng ban đầu em đã hứa với anh là giữa chúng ta chỉ đơn thuần là quan hệ mua- bán sòng phẳng. Anh đã cho em mọi thứ mà em đòi hỏi, thế mà bây giờ lại để có thai là sao?”. Tôi vênh mặt: “Em thích thế. Đứa con này sẽ cho em một danh phận và em sẽ đàng hoàng bước vào nhà anh, chỉ vào mặt vợ anh và nói rằng bà ấy là đồ không biết đẻ, là cây độc nên không trái…”.

Tôi thấy mặt An chuyển từ đỏ sang trắng bệch rồi tái xanh. Anh ta vung tay lên nhưng sau đó lại buông thỏng: “Đúng là đồ đàn bà thối tha…”. Tôi vẫn không nao núng: “Vậy mà bao nhiêu năm nay anh đã ôm cái đứa thối tha đó mà ngủ, đã có lúc phải van xin để được hôn cái bàn chân của nó. Hừ, đúng là đàn ông bạc bẽo…”.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Công bằng mà nói, lúc đầu tôi đã yêu An rất thật lòng. Và dù anh ta thẳng thắn từ chối với lý do đã có vợ nhưng tôi vẫn tấn công. Tất nhiên là khi một người phụ nữ đã quyết đấu thì chẳng có người đàn ông nào không gục ngã dù đó là đại gia.

Đêm đầu tiên chúng tôi hoan lạc bên nhau, tôi đã nói với An: “Em sẽ không làm gì ảnh hưởng đến gia đình anh. Em biết thân phận mình chỉ là con kiến, ngọn cỏ nên không dám đòi hỏi gì đâu…”. Chính sự nhún nhường ấy đã khiến An mềm lòng. Càng ngày anh ta càng mê mẩn tôi.

Thế nhưng khi vợ An phát hiện thì anh lại quay ngoắc 180 độ. Anh bảo tôi buông tha để anh về với bà vợ tuy già nhưng giàu có của anh. Tôi cũng bằng lòng với những điều kiện nằm trong khả năng của An. Vậy mà chỉ được một thời gian ngắn, An lại mò tới năn nỉ, ỉ ôi. Có lẽ bà vợ già không thể nào đáp ứng được đòi hỏi đang sôi sùng sục trong lòng người đàn ông mới ngoài bốn mươi căng tràn nhựa sống.

Lần này tôi tỉnh táo hơn. Tôi không để tình cảm lấn át lý trí. Và tôi đã tính toán kỹ đường đi nước bước. Ván cờ của tôi là cố gắng nhịn nhục một thời gian, thừa lúc An lơ đễnh không phòng ngự, tôi sẽ để cho dính bầu. Khi đó tôi sẽ quậy cho bà vợ già của anh dở sống, dở chết vì cái tội bà ta đã dám đánh ghen, dám chửi mắng tôi, gọi tôi là con đĩ trước mặt bà con lối xóm...

Mọi tính toán của tôi đã vào quỹ đạo. An hứa cho tôi 1 tỉ đồng nếu tôi bỏ cái thai. Tất nhiên là tôi đồng ý bởi thật sự tôi đâu có tha thiết gì với chuyện có một giọt máu lạc loài trong cơ thể mình?

Thế nhưng hôm đến Bệnh viện Từ Dũ, tôi vô tình đi lạc qua chỗ điều trị hiếm muộn. Tôi đã gặp rất nhiều người đến đó với mong ước cháy bỏng là có được một đứa con. Tôi bỗng giật mình. Có con khó như vậy sao? Người ta đã phải tốn kém tiền bạc, công sức, thời gian mà xác suất thành công cũng không phải là cao lắm; còn tôi, không cầu khẩn, không tốn kém, vậy mà tôi vẫn có được một báu vật, vậy thì hà cớ gì tôi lại bỏ nó đi?

Nghĩ vậy rồi tôi ra về. Nhưng mấy hôm sau tôi lại đến vì nếu không bỏ cái thai thì tôi sẽ không có 1 tỉ đồng. Tôi đang rất cần số tiền ấy để trả nợ thay cho thằng em út đang lún vào nợ nần vì bài bạc, cá độ bóng đá. Nếu không có đơn thuốc của bệnh viện thì tôi sẽ không nhận được tiền. Tôi chép miệng, thôi vậy…

Tôi làm xong mọi thủ tục và ngồi chờ. Cái thai đã được 12 tuần. Chắc nó cũng đã ra hình hài một con người. Thôi kệ, đó chẳng phải là thứ tôi cần… Nhưng đúng lúc đó, có điện thoại của An. Anh báo tin: “Vợ anh nộp đơn ly hôn rồi. Bây giờ sẽ không có tiền bạc gì nữa đâu”.

Tôi vốn biết gia sản của An là của nhà vợ nên bao nhiêu năm qua anh mới phải nhún nhường như vậy. Bây giờ vợ anh đòi ly hôn, chắc chắn chị ta sẽ không dễ dàng xì tiền ra để An cho tôi. “Rồi bây giờ anh tính sao?”- tôi run rẩy. “Anh cũng không biết tính sao. Giờ thân anh còn lo không nổi, làm sao mà tính cho em?”- giọng An hụt hửi.

Tôi giận dữ tắt điện thoại rồi lơ đễnh nhìn xuống bụng mình. Giờ tôi cũng không biết là bỏ hay giữ vì cũng như An, thân tôi còn lo chưa xong, vác thêm cái bầu thì chỉ có nước đi ăn mày. Mẹ tôi ở quê không biết chuyện này. Bao nhiêu năm qua bà vẫn tự hào “con Liên học cao hiểu rộng, làm việc cho nước ngoài lương cao lắm”; còn thằng em tôi thì đang trốn chui, trốn nhủi vì bị bọn cho vay nặng lãi dọa xử nếu đến hạn mà không trả tiền.

Tôi không biết phải làm gì để thoát khỏi cái mớ bùi nhùi mà mình lỡ vướng vào. Sao ông trời cay nghiệt vậy, đã cho tôi một nhan sắc, trí tuệ, sao không cho tôi vào một gia đình giàu sang mà lại cho tôi làm con của một bà mẹ quê nghèo khó để giờ này tôi sống dở, chết dở vì cái số kiếp đen đủi của mình…

Giữ hay bỏ, bỏ hay giữ… Trong khi tôi còn chưa thể trả lời câu hỏi này thì cái mầm sống ấy cứ lớn dần lên từng ngày…

Á khẩu với miệng lưỡi xảo quyệt của bồ nhí chồng

Bồ nhí Quân đến tận nhà đánh ghen với thái độ ngạo ngược làm cho chị Tiên phải á khẩu trước miệng lưỡi xảo quyệt của bồ nhí của chồng.

Á khẩu với miệng lưỡi xảo quyệt của bồ nhí chồng

Hai vợ chồng chị Tiên anh Quân đến với nhau thưở hàn vi với vài bộ quần áo, một cái xe đạp Phượng hoàng từ thời cổ lai hy và một gian nhà cấp 4 lụp xụp theo đúng nghĩa đen. Vợ chồng hợp duyên hợp số, hợp tính cách lại hay lam hay làm không ngại khó khăn vất vả nên ngót 10 năm sau hôn nhân, anh chị cũng đã có trong tay một cơ ngơi đáng để mọi người mơ ước và ghen tỵ.

Vợ chồng ăn ở với nhau bao nhiêu năm là bấy nhiêu ngày tháng Quân nói từng ấy lời âu yếm và làm từng ấy những hành động vun vén cho gia đình. Thiên hạ nhìn vào ai cũng ca ngợi hạnh phúc của đôi vợ chồng “trai tài- gái sắc” này. Anh thì giỏi giang, công thành danh toại, chị thì thảo hiền khéo xây tổ ấm. Hai đứa con đẹp như tranh lại thông minh, ngoan ngoãn. Nhìn vợ chồng Quân - Tiên, ai cũng bảo đó chính là gia đình kiểu mẫu.

Mặc dù kinh tế khá giả nhưng chị Tiên vẫn giữ những thói quen từ thuở nghèo khó: Chắt chiu, tiết kiệm hết sức có thể… Đặc biệt, chị ít khi nghĩ đến bản thân mình, luôn một lòng nghĩ cho chồng, cho con, đền ơn đáp nghĩa với những mối ân tình xung quanh.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Ở chị vẫn toát lên vẻ đẹp giản dị, đôn hậu từ dung mạo đến tâm hồn. Không cần son phấn tô vẽ, không cần những bộ cánh sang trọng, đắt tiền, mỗi khi đi bên chồng, chị Tiên vẫn khiến cho mọi người phải trầm trồ trước nhan sắc mặn mà của chị.

Anh Quân tự hào vô cùng về vợ, cả bề ngoài đến cái nết ăn nết ở của chị, anh đều không chê vào đâu được. Biết vợ xinh đẹp, chăm chỉ nhưng vẫn một lòng một dạ với mình, anh Quân càng cố gắng hơn trong công việc để lo cho gia đình một cuộc sống no đủ, ấm êm.

Nhưng “Một cái lạ bằng một tạ cái quen". Việc anh Quân vì công việc mà “bóc bánh trả tiền” thì có thể thông cảm. Nhưng đằng này, anh lại có bồ nhí. Anh và Minh - bồ nhí của anh lại còn cặp kè với nhau mấy năm rồi. Và ngược đời ở chỗ, giờ đây bồ nhí của anh đang chễm chệ ngồi trong ngôi nhà hạnh phúc của vợ chồng anh chị để nói chuyện “đạo - lý” với chị Tiên.

Trước khi Minh đến nhà gặp chị Tiên để ghen ngược, thì chị Tiên cũng đã loáng thoáng nghe được chuyện bồ bịch của chồng ở bên ngoài.. Chị đã vô cùng bàng hoàng, giận dữ, thất vọng và đau đớn khi nghe chồng thú nhận tất cả.

Như bao gã đàn ông “ăn vụng” khác khi bị vợ phát hiện, Quân thề sống chết với vợ sẽ chấm dứt với Minh. Chị Tiên vì nghĩ đến gia đình và các con nên đã tha thứ cho anh. Nào ngờ, bồ nhí của Quân đến tận nhà đánh ghen với thái độ ngạo ngược làm cho chị Tiên phải “á khẩu” trước miệng lưỡi xảo quyệt của bồ nhí của chồng.

Minh trẻ đẹp, trông ra vẻ là một con người có tri thức chứ không phải phường “em út móng đỏ” mà chị tưởng tượng. Biết đây là đối thủ của mình nhưng chị vẫn mời Minh uống trà và cất lời nhẹ nhàng: “Chị biết mối quan hệ của em với chồng chị. Chị không biết em đến đây với mục đích gì nhưng mọi chuyện của nhà chị đã được giải quyết xong. Chị không cần lời xin lỗi hay giải thích gì cả. Em còn trẻ đẹp sẽ có nhiều người đàn ông khác tốt hơn chồng chị đến với em…”.

Chị Tiên chưa nói hết câu thì Minh đã ngắt lời: “Xin lỗi chị! Tại sao chị lại nghĩ rằng em đến đây để xin lỗi chị? Em thấy mình đâu có làm gì sai mà phải xin lỗi chị chứ?”.

Thái độ trâng tráo và ráo hoảnh của Minh khiến chị Tiên không khỏi bất ngờ. Chị tiếp lời với thái độ cương quyết hơn: “Vậy em nghĩ cặp bồ với một người đàn ông có gia đình là hành động đứng đắn sao?”.

Minh khoanh tay trước ngực, ngả người ra ghế, vắt chân chữ ngũ với tư thế rất thoải mái đáp lời “bà cả”: "Chị à! Sao chị lại nghĩ là em cướp chồng chị? Anh Quân là người đàn ông em yêu, anh ấy cũng yêu em tha thiết. Chị có con sống với anh ấy thì em cũng có con chết với anh ấy. Anh ấy là cha của con chị thì anh ấy cũng là cha của con em. Chưa bao giờ em nghĩ anh ấy là bồ của em, mà em luôn nghĩ anh là chồng em. Em và chị chỉ khác biệt ở chỗ: Chị là người đến trước. Nhưng điều đó cũng không quan trọng nếu như chị trả anh ấy cho em!”.

Chị Tiên đờ cả người trước “đòn ghen" bằng ngôn ngữ lí luận “vô đạo” nhưng rất đỗi có lý của Minh. Chị những tưởng với tư cách là vợ cả, chị sẽ chiếm thế thượng phong. Không ngờ lại bị bồ nhí của chồng dồn vào thế bí và không biết phải đáp trả thế nào với Minh.

Trước khi rời khỏi “tổ ấm” của chị Tiên, Minh xuống giọng vẻ tâm tình khiến chị Tiên uất nghẹn cổ mà không biết phải ứng xử sao với loại hồ ly này: "Thôi chị ạ. Giờ chị làm to chuyện lên làm gì, chồng chúng mình lại thân bại danh liệt. Mà xấu chàng thì hổ ai? Chị và em mỗi người nhường nhau một tý cho êm cửa ấm nhà, cho chồng chúng mình an tâm công tác. Đừng vì sự ghen tỵ của chị mà đẩy anh vào đường cùng. Nếu chị không thoả hiêp với em thì chị làm ơn trả anh ấy cho em. Em sẽ yêu anh ấy thay cả phần của chị!”.

Tình địch đã rời đi lâu nhưng chị Tiên vẫn ngồi im như hoá đá. Nước mắt từ lâu đã thôi chảy nhưng khuôn mặt thểu não của chị đã nói lên tất cả sự “thảm bại” của người vợ danh chính ngôn thuận trước trận ghen ngược của bồ nhí.

Chị không biết những ngày tháng tiếp theo, chị sẽ phải làm gì và đối phó thế nào với Minh - người đàn bà vô luân nhưng quá sắc sảo này? Phải đối diện thế nào với cái tổ ấm mà chị đã dày công vun đắp này? Càng nghĩ, mắt chị lại càng nhoà lệ...

Định mệnh yêu đau đớn

Tình yêu định mệnh của tôi là như thế này sao? Tôi tự nhủ lòng hãy cố lên, đừng gục ngã, hãy cố quên những gì đáng quên.

Định mệnh yêu đau đớn

Tôi quen anh từ một cuộc điện thoại gọi nhầm. Sau đó, anh nhắn tin, tán tỉnh, rồi gửi tặng tôi những món quà âm nhạc. Lúc đó tôi chỉ mới mười bảy tuổi, chưa một lần rung động, nên đã xiêu lòng trước những lời tán tỉnh của anh chàng dẻo miệng.

Tôi đưa nick của mình cho anh. Ba tháng trò chuyện qua chat và điện thoại, đôi bên nôn nóng gặp nhau. Chúng tôi bắt đầu những cuộc hẹn hò, lần gặp nào cũng tràn ngập nụ cười. Một ngày, khi tôi chuẩn bị cho một cuộc dạo phố với anh thì nhỏ bạn thân đi du học ở nước ngoài về ghé thăm. Năm trước, nhỏ đột ngột đi du học, chẳng thèm từ giã bạn bè. Nhỏ chỉ còn lại mấy ngày ngắn ngủi ở Việt Nam nên thu xếp gặp tôi một chút. Không muốn bỏ lỡ cuộc hẹn với anh, tôi rủ nhỏ đi cùng, sẵn dịp giới thiệu bạn trai cho nhỏ biết.

Ảnh minh họa. Tác giả: Sơn Phạm
Ảnh minh họa. Tác giả: Sơn Phạm 
Gặp bạn tôi, anh tròn mắt sững sờ. Lòng tôi có chút ghen tỵ vì tôi biết bạn mình rất đẹp. Tự nhiên tôi thấy giận mình, đi chơi với bồ mà lại dắt cô bạn xinh đẹp đi cùng. Có lẽ cái nhìn hơi sỗ sàng của anh làm bạn tôi thấy ngượng, nên nhỏ không nói nhiều như mọi khi mà im lặng suốt, làm buổi đi chơi trở nên nặng nề. Không hiểu sao lúc đi nhỏ hớn hở đòi biết mặt bạn trai tôi bao nhiêu, giờ lại thụ động bấy nhiêu. Cảm thấy quá ngột ngạt, tôi chán nản đòi về. Khác với mọi lần, lần này anh chìu ý tôi ngay. Ba người chia tay. Bạn tôi về trước, anh chở tôi đi sau, thái độ cũng rất khác thường ngày.

Chiều hôm sau, trên đường ra sân bay, nhỏ bạn gọi điện thoại cho tôi, nói tôi đừng tin anh ấy. Đó là người đã nhẫn tâm bỏ rơi khi biết nhỏ mang thai. Chính vì chuyện đó mà nhỏ cay đắng một mình đến bệnh viện bỏ thai, sau đó là lặng lẽ sang Anh du học, chủ yếu là để tìm quên. Tôi lặng người. Trên đời có những tình cờ đau đớn đến vậy sao? Tôi vội tìm đến anh để nghe lời giải thích. Không ngờ, anh chỉ nói ngắn gọn: “Nếu em đã biết rồi thì mình chia tay đi”.

Cánh cửa đóng sầm ngay trước mặt tôi, trái tim non dại của tôi như vỡ ra từng mảnh. Tình yêu định mệnh của tôi là như thế này sao? Tôi tự nhủ lòng hãy cố lên, đừng gục ngã, hãy cố quên những gì đáng quên. Những rung động đầu đời thôi khép lại, đường vẫn còn dài, đừng tuyệt vọng tôi ơi!!!!

Tốt gỗ hay tốt nước sơn?

Những dấu hỏi to đùng cứ luẩn quẩn trong đầu của tôi. Tôi nên chọn ai giữa hai người?

Tốt gỗ hay tốt nước sơn?

Tôi và nàng yêu nhau cũng được 4 năm, nhưng tôi đã là người chủ động chia tay với nàng. Chúng tôi học chung lớp ĐH, tôi người Bắc, nàng người miền Trung. Nàng xinh đẹp, những người con trai gặp nàng lần đầu, ai cũng muốn được “sở hữu” nàng. Tôi không ngoại lệ.

Năm 2 ĐH, tôi đã tán nàng thành công, chúng tôi chính thức yêu nhau. Hàng ngày tôi vẫn qua đón nàng đến trường, tan học chúng tôi lại la cà phố xá đến khuya mới về. Chúng tôi chưa một lần cãi vã, tôi vẫn cảm thấy bình yên và hạnh phúc khi ở bên nàng. Nàng luôn xinh đẹp, thu hút mọi ánh nhìn, nàng cũng biết tôi không thích những người đàn ông khác nhìn chằm chằm vào nàng, vì thế mà nhiều lần nàng đã từ chối đến những chỗ đông người cùng tôi.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Nàng là người biết chăm sóc sắc đẹp cho bản thân, nàng ăn mặc xinh xắn không thua kém bất kỳ ai trong số bạn bè của nàng. Nhưng nàng cũng có điểm yếu là không biết làm những công việc mà hầu hết mọi phụ nữ đều làm được, đó là đi chợ, nấu ăn, khâu vá. Nàng cũng tập tành nhưng vẫn thất bại và nàng từng thẳng thừng tuyên bố, “em không thích những công việc đó”.

Tôi cũng động viên nàng học để trở nên hoàn hảo hơn trong mắt tôi, nhưng thấy nàng khổ sở khi phải nghe lời tôi đi chợ - nấu ăn. Tôi đành chấp nhận thua cuộc và tự an ủi rằng “sẽ có mẹ mình nấu cho hai đứa ăn, quần áo đứt chỉ cũng sẽ có mẹ khâu hộ”.

Cho tới ngày chúng tôi tốt nghiệp ĐH. Nàng về quê làm việc theo yêu cầu của bố mẹ, còn mình tôi ở Hà Nội. Tuy xa nhau nhưng tôi và nàng vẫn luôn tâm sự với nhau mỗi buổi tối, nàng kể cho tôi nghe về công việc mới. Thấm thoát 8 tháng chúng tôi cách xa, chỉ thỉnh thoảng mới gặp nhau.

Trong 8 tháng không ở bên nàng hằng ngày như hồi học ĐH, tôi giao lưu bạn bè và quen nhiều người hơn. Tôi quen Trang, một cô gái chuẩn mực trong thời hiện đại. Trang có ngoại hình ưa nhìn, duyên dáng, với tôi Trang là người phụ nữ của ngày xưa, luôn chỉn chu trong mọi công việc, nhẹ nhàng và dịu dàng... Vì thế mà Trang đã trở thành tâm điểm chú ý của tôi trong những lần đi chơi cùng bạn bè. Sau mấy lần gặp nhau cùng hội bạn thì tôi cũng có được số điện thoại và Facebook của Trang.

Rồi một ngày cuối tuần, Trang rủ tôi qua phòng trọ chơi. Trang ở chung với một người bạn từng học ĐH, căn phòng thật sạch sẽ và ngăn nắp. Hôm đó, Trang làm rất nhiều món ăn để mời tôi. Trong bữa ăn, Trang gắp cho tôi món thịt kho tàu tự tay Trang làm, món ăn ngon, hợp khẩu vị bất giác khiến tôi lại nhớ đến vài lần phải ăn món rau xào mặn chát mà nàng làm... Tôi cảm thấy sự khác nhau lớn nhất của nàng và Trang là ở điểm này.

Hằng ngày tôi vẫn kể chuyện công việc bạn bè của mình cho nàng nghe, ngoại trừ chuyện của Trang. Tôi biết nếu tôi kể về Trang thì sẽ khiến nàng buồn và lo lắng...

Càng ngày tôi càng thân thiết với Trang hơn. Tôi không chỉ kể chuyện cơ quan cho nàng nghe mà tôi còn kể cho cả Trang nghe nữa. Khác hẳn với nàng, Trang căn dặn tôi đủ điều để tôi ứng xử sao cho đúng, còn nàng chỉ biết lắng nghe rồi cười. Sau những giờ làm, tôi vẫn hay hẹn hò Trang đi ăn, cafe với nhau. Trang có rất nhiều kiến thức về xã hội, nên nói chuyện với Trang tôi cảm thấy rất thú vị. Với nàng, tôi cảm thấy chúng tôi chỉ hợp để yêu nhau, còn Trang mới chính là người tôi cần để làm vợ. Nàng xinh xắn nhưng nàng cũng chỉ để ngắm, còn Trang, tuy không xinh bằng nàng, nhưng duyên dáng, nụ cười thật dễ gần. Nàng sang chảnh bên những quán ăn đẹp thì Trang giản dị bên những bữa ăn tự nấu. Nàng kênh kiệu thì Trang thật thân thiện và hòa đồng...

Những dấu hỏi to đùng cứ luẩn quẩn trong đầu của tôi “có phải do xa nàng nên tôi đến với Trang?”, “Trang là người mình cần để làm vợ?”... Tôi nên chọn ai giữa hai người?

Đọc nhiều nhất

“Yêu” trong ngày “đèn đỏ” có thể dẫn đến vô sinh?

“Yêu” trong ngày “đèn đỏ” có thể dẫn đến vô sinh?

Khi có kinh, niêm mạc tử cung sẽ bong ra và theo máu kinh ra ngoài. Nếu quan hệ trong thời gian này có thể đẩy dòng máu kinh chảy ngược, các mảnh niêm mạc bong ra sẽ đi ngược vào các cơ quan khác như buồng trứng, vòi trứng, bàng quang, ổ bụng...
Thực phẩm mạnh hơn cả Viagra, quý ông nào cũng muốn ăn

Thực phẩm mạnh hơn cả Viagra, quý ông nào cũng muốn ăn

Nhiều nghiên cứu chứng minh thực phẩm có thể nâng cao sức sống của tinh trùng, có tác dụng tốt trong việc cải thiện chứng bất lực và bệnh yếu thận. Từ đó, làm giảm các bệnh yếu sinh lý, tinh trùng kém, rối loạn hành vi tình dục ...
Chồng miễn cưỡng chuyện ấy

Chồng miễn cưỡng chuyện ấy

 Có khi ông chồng chỉ mới “long thể bất an” chút đỉnh đã khiến cô vợ trẻ vò đầu bứt tai, đôn đáo tìm thầy tìm thuốc chạy chữa cho chồng.
Trời lạnh chẳng ngại yêu nhờ 4 bí quyết này

Trời lạnh chẳng ngại yêu nhờ 4 bí quyết này

Lạnh buốt khiến nhiều người lười tắm, lười làm việc, thậm chí lười cả "yêu". Tuy nhiên, bạn đâu thể trốn "nghĩa vụ" suốt 3 tháng mùa đông. Vì thế, hãy bỏ túi một số mẹo nhỏ khi ái ân ngày lạnh nhé.

Tin mới

Trời lạnh chẳng ngại yêu nhờ 4 bí quyết này

Trời lạnh chẳng ngại yêu nhờ 4 bí quyết này

Lạnh buốt khiến nhiều người lười tắm, lười làm việc, thậm chí lười cả "yêu". Tuy nhiên, bạn đâu thể trốn "nghĩa vụ" suốt 3 tháng mùa đông. Vì thế, hãy bỏ túi một số mẹo nhỏ khi ái ân ngày lạnh nhé.
Chồng miễn cưỡng chuyện ấy

Chồng miễn cưỡng chuyện ấy

 Có khi ông chồng chỉ mới “long thể bất an” chút đỉnh đã khiến cô vợ trẻ vò đầu bứt tai, đôn đáo tìm thầy tìm thuốc chạy chữa cho chồng.
“Yêu” trong ngày “đèn đỏ” có thể dẫn đến vô sinh?

“Yêu” trong ngày “đèn đỏ” có thể dẫn đến vô sinh?

Khi có kinh, niêm mạc tử cung sẽ bong ra và theo máu kinh ra ngoài. Nếu quan hệ trong thời gian này có thể đẩy dòng máu kinh chảy ngược, các mảnh niêm mạc bong ra sẽ đi ngược vào các cơ quan khác như buồng trứng, vòi trứng, bàng quang, ổ bụng...
Thực phẩm mạnh hơn cả Viagra, quý ông nào cũng muốn ăn

Thực phẩm mạnh hơn cả Viagra, quý ông nào cũng muốn ăn

Nhiều nghiên cứu chứng minh thực phẩm có thể nâng cao sức sống của tinh trùng, có tác dụng tốt trong việc cải thiện chứng bất lực và bệnh yếu thận. Từ đó, làm giảm các bệnh yếu sinh lý, tinh trùng kém, rối loạn hành vi tình dục ...