Ngày ấy … có những Tết miền Nam trên đất Bắc

Đã hơn 65 mùa xuân, thời gian cứ chất chồng dày thêm. Tôi cứ chờ mong ai đó trong chúng tôi sẽ cho ra đời một tác phẩm văn học có chiều dày ngang tầm để nói.

Chúng tôi có quyền mong đợi, bởi thế hệ này không ít nhà văn, nhà thơ đã bước vào sáng tác từ khi còn ngồi trên ghế các trường học sinh miền Nam...
Ngày ấy, sau 9 năm kháng chiến trường kì, vào những tháng cuối cùng của năm 1954 sau Hiệp nghị Giơ-ne-vơ, đầu năm 1955, là những ngày chuyển quân tập kết hai miền. Trong nhân dân không ít người lại từ bắc vào nam, và chúng tôi trong đoàn người ra Bắc. Người ta chú ý nhiều đến các chú, các anh trong đoàn quân vì đó là những anh hùng vừa đi qua một chặng đường làm nên chiến thắng, góp phân giải phóng nửa nước thân yêu. Còn chúng tôi những "con nít" chín mười tuổi bị khuất đi trong chiều cao của những người lính. những cô chú ở chiến khu, bưng biền. Nhưng chính chúng tôi, bé bỏng vậy mà lại được nằm ở những "huyệt thần kinh nước mắt".
Ngay ay … co nhung Tet mien Nam tren dat Bac
 Chủ tịch Quốc hội khóa 13 Nguyễn Thị Kim Ngân trao danh hiệu Anh hùng Lao động thời kỳ đổi mới cho ông Lê Văn Kiểm (Bên phải)
Các bến sông, bến cảng Nam Căn (Cà Mau), Cao Lãnh (Đồng Tháp), Quy Nhơn (Bình Định) như được mặn thêm nhiều bởi những dòng nước mắt của các nội, các ngoại, của má, của ba. Không nghĩ tới gian nguy sắp bước vào cuộc đấu tranh mất con, ông bà, cha mẹ chỉ lo và thương cho những cháu con khờ dại lần đầu tiên biết xa nhà. Tất cả gửi Đảng, gửi Bác Hồ và đồng bào miền Bắc. Ai cũng nghĩ "hai năm chẳng mấy nhiêu ngày". Vậy mà thời gian phải nhân lên gấp mười lần có lẻ. Sau 20 năm trở về những nội, ngoại, má, ba tiễn đưa chúng tôi vào dịp Tết năm 1955, nhiều người không còn nữa. Những nỗi đau, mất mát không đơn chiếc một chiều, không chỉ là năm tháng mà đọng mãi với thời gian...
Bù lại những mất mát, thiếu thốn tình cảm, chúng tôi lại có một thứ hạnh phúc vô ngần, nhiều mùa xuân của cuộc đời mà không biết sau này bao giờ các thế hệ trẻ mới được may mắn như thế và hơn thế: Đảng, Nhà nước và nhân dân nuôi dạy từ tấm bé đến khi có đủ hành trang để bước vào đời lập thân lập nghiệp. Ngày ấy, chưa có nhiều hiểu biết, chỉ cảm nhận bằng tình: nhân dân miền Bắc là tấm lòng, là tượng trưng của Đảng, của Bác Hồ. Những đứa trẻ xa gia đình, xa quê miền Nam được sự đùm bọc, yêu thương của các thày giáo, cô giáo và đồng bào miền Bắc. Cửa biển Hội An (Nghệ An), Sầm Sơn (Thanh Hóa) giang tay chào đón.Ngày ấy. nhân dân miền Bắc vừa được giải phóng, vừa cải cách ruộng đất vừa khôi phục hòa bình. Đời sống còn nhiều khó khăn lắm. Nông dân huyện Quảng Xương (Thanh Hóa) nơi tôi đặt chân đến đang đói. Khoai lang vừa bói củ bằng ngón tay đã phải giỡ để ăn. Người già ốm đau, trẻ con được bát cháo hoa là điều hiếm lắm. Vậy mà chúng tôi có tất cả để ăn học nên người. Lòng dân, nghĩa Đảng này lắng đọng mãi, theo chúng tôi suốt cuộc đời. Có ai trong cuộc mới hiểu được vì sao sau này ở lớp chín, lớp mười khi học bài thơ "Nghe em vào đại học" của Giang Nam từ chiến trường miền Nam gửi ra miền Bắc chúng tôi đứa nào cũng nước mắt lưng tròng.Chế độ cho em đôi cánh chim bằngVà vinh dự được làm người đi trước.Ngày ấy, các tỉnh, thành Nghệ An, Thanh Hóa, Hà Nam, Hà Đông hay Hải Phòng, Đông Triều nơi nào có học sinh miền nam đến ở, mọi gia đình. địa phương đều dành chỗ đẹp nhất, mát mẻ về mùa hè. ấm áp về mùa đông. Các cô bảo mẫu miền Bắc còn rất trẻ, có người chưa có người yêu đã phải làm công việc của người mẹ tắm rửa, giặt giũ, chăm nom, dỗ dành. Không ít người đã gửi trọn tuổi thanh xuân, hạnh phúc gia đình cho sự trưởng thành của học sinh miền Nam. Biết bao thấy giáo, cô giáo đã gắn bó trọn cuộc đời với thế hệ này. Để có cuộc đời như hôm nay - những mùa xuân đổi mới - cả dân tộc này đã có biết bao mất mát, hy sinh. Riêng chúng tôi, cảm nhận từ cuộc đời mình, sự hy sinh của các thầy giáo, cô giáo và đồng bào miền Bắc cho học sinh miền Nam, đào tạo cán bộ cho miền Nam cũng vô cùng to lớn. Chính .vì vậy, ngồi viết những dòng này cho ngày Xuân, ở vào tuổi thất thập cổ lai hy, tôi vẫn trào nước mắt.Ngày ấy, chúng tôi sợ nhất vào dịp Tết. Chỉ có mấy ngày thôi mà sao dồn nén con người đến nghẹt thở. Mong giao thừa, mồng một qua nhanh để tránh đi nỗi buồn xa quê và nỗi đau mất mát. Những cuộc tàn sát Hướng Điền, Chợ Được, Vĩnh Trinh, Phú Lợi do Mỹ - ngụy gây ra ở miền Nam làm chúng tôi đau đớn. Bà con mình ai còn ai mất...
Đó là lý do để chúng tôi sợ Tết đến, Xuân về. Để bù lại, để có những cái Tết miền Nam trên đất Bắc, các thầy giáo, các cô cấp dưỡng tìm mọi cách chăm sóc chúng tôi. Quen giã giò, gói bánh chưng, các thầy cô phải tập gói bánh tét. bánh ít, làm bánh in, bánh no, những hương vị cổ truyền Tết miền Nam. Có những thầy giáo chủ nhiệm lớp chưa hề biết đến cây mai vàng ở miền Nam thế nào, chỉ nghe chúng tôi kể lại, tả lại mà đã thức trắng đêm tỉ mẩn cắt giấy vàng. giấy xanh làm hoa mai giả cạnh hoa đào thật. Cảm động nhất là các thầy, với đồng lương ít ỏi, đã dành dụm cả năm trời, tằn tiện chi tiêu để sáng mồng một Tết có tiền lì xì, mừng tuổi chúng tôi. Chỉ mấy hào thôi sao mà bao la thế!Ngày tháng cứ dần trôi, sau lớp tập kết mùa xuân 1955 còn các lớp em chúng tôi ngược Trường Sơn ra Bắc.
Thời gian không ai tính những "con nít" ngày nào bỗng lớn phổng lên cả thể xác lẫn tâm hồn, trí tuệ, trở thành những chàng trai, cô gái vào đời, biết thương nhau và cũng biết xả thân vì việc lớn. Một số không nhỏ chúng tôi đã trở về Nam cầm súng sát cánh với cha, anh. Có người bị bắt vào tù, không ít người đã ngã xuống, chưa thực hiện được ước mong có ngày trở ra miền Bắc để cảm ơn nhân dân đã nuôi mình khôn lớn. Phần lớn mấy vạn học sinh miền Nam chúng tôi đều trưởng thành, không một lĩnh vực chính trị, kinh tế, xã hội, an ninh, quốc phòng nào, không một ngành khoa học, kỹ thuật, không một lĩnh vực quản lý nào không có học sinh miền Nam thành đạt. Một đội ngũ hùng hậu tiến sĩ, phó tiến sĩ giáo sư, kỹ sư, bác sỹ, cử nhân, văn nghệ sĩ, các tướng lĩnh, các nhà quản lý mà chế độ xã hội chủ nghĩa đã chắt chiu từ ngày đầu gian khó chuẩn bị cho miền Nam khi nước nhà thống nhất.Ngày nay, khắp mọi miền Tổ quốc, nhất là ở miền Nam, đâu đâu cũng có những cán bộ trưởng thành từ trường học sinh miền Nam, trưởng thành từ miền Bắc. Có đồng chí đã đảm đương cương vị ở Bộ Chính trị, nhiều đồng chí ủy viên TƯ, không ít đồng chí là bộ trưởng, thứ trưởng, bí thư, chủ tịch tỉnh, tổng giám đốc, công trình sư, những thầy giáo, cô giáo . . .
Vào những ngày Tết, đầu Xuân, các bạn tôi ở miền Nam thường tổ chức những cuộc họp học sinh miền Nam, gặp mặt các thầy,cô giáo. Tự hào về thế hệ, xúc động ơn Đảng, ơn dân, ơn các thầy cô nuôi dưỡng. Chúng tôi nói với nhau rằng: Học sinh miền Nam, dù Nam Bộ, hay miền Trung, được Đảng và Bác Hồ giáo dục, phải giữ bản chất của mình. Ai chỉ nghĩ tới riêng mình, hẹp hòi, cục bộ địa phương, làm những điều sai trái là bội nghĩa, vong ân.Lớn lên, mãi về sau, chúng tôi mới biết được điều này: thực hiện chuyển quân tập kết năm 1955, bên cạnh việc đưa bộ đội, cán bộ ra bắc, phải đưa cả con em miền Nam ra đào tạo. Tầm nhìn chiến lược về công tác cán bộ này xuất phát từ tấm lòng và chủ trương sáng suốt của Bác Hồ. Chính vì vậy vào mỗi dịp Tết đến, Xuân về, lòng chúng tôi lại bồi hồi nhớ Bác...
Ghi chép của Lê Duy (Theo lời kể của cựu học sinh miền Nam AHLĐ Lê Văn Kiểm)

Quản trị Đất đai khu vực sông Mê Công tại Việt Nam giai đoạn 2

Ngày 30/9, tại Hà Nội, Liên hiệp các Hội Khoa học và Kỹ thuật Việt Nam (VUSTA) đã tổ chức Cuộc họp trực tuyến của Ủy ban tư vấn quốc gia của dự án “Quản trị Đất đai khu vực sông Mê Công tại Việt Nam giai đoạn 2 (Dự án MRLG)”. Chủ tịch VUSTA Phan Xuân Dũng chủ trì cuộc họp.

Quan tri Dat dai khu vuc song Me Cong tai Viet Nam giai doan 2
 Chủ tịch VUSTA Phan Xuân Dũng phát biểu tại cuộc.
Phát biểu khai mạc tại cuộc họp, Chủ tịch VUSTA Phan Xuân Dũng cho biết, VUSTA là đối tác của dự án MRLG với vai trò hợp tác và hỗ trợ các hoạt động dự án triển khai tại Việt Nam hướng đến Quản trị tốt đất đai. VUSTA cũng là đại diện được đề cử làm chủ tịch của Ủy ban tư vấn quốc gia (NAC) cho dự án tại Việt Nam.

Tết xa quê, băn khoăn không biết nên ở hay về?!

Tết không về thì trong lòng sẽ vô cùng trống trải nhưng về thì "lấy tiền ở đâu để về?" và sẽ thế nào nếu vô tình bị nhiễm bệnh?

Ảnh hưởng dịch COVID-19 khiến cuộc sống nhiều công nhân, người dân xa xứ tìm đến thành phố để mưu sinh mãi bấp bênh. Giờ đây khi cái Tết cận kề, suy nghĩ đầu tiên mà họ nghĩ tới là tết về hay ở.

Chị Đỗ Thị Hằng (34 tuổi, ngụ tỉnh Hà Nam) có lẽ may mắn hơn nhiều người khi chị lấy chồng ở Sài Gòn và bố mẹ ruột của chị cũng đã chuyển vào TP.HCM sinh sống từ lâu, chị không phải chịu cảnh “xa ba mẹ, nhớ quê hương”.

Tet xa que, ban khoan khong biet nen o hay ve?!
Chị Hằng cùng chồng, con, và ba mẹ chồng chụp ảnh lưu niệm trong một lần đi du lịch. Ảnh: NVCC 

Vậy nhưng, ông bà nội, ông bà ngoại của chị cùng rất nhiều người thân của gia đình chị vẫn đang sinh sống ở Hà Nam. Do đó, mọi năm, cứ sắp xếp được thời gian là chị lại cùng chồng và các con về quê:  “Ông bà nội, ông bà ngoại của vợ chồng tôi cũng đã cao tuổi. Mỗi năm trôi qua chúng ta lại xa ông bà thêm một chút. Do đó, lúc nào vợ chồng tôi cũng sắp xếp thời gian để có thể gần ông, bà nhiều nhất có thể”.

Nhớ lại Tết cổ truyền miền Bắc, chị cùng chồng, con đi chúc Tết ông bà, cảm xúc vui khó tả, thấy qua một năm ông, bà, các cô, chú, bác vẫn khỏe mạnh, bình an: “Đặc biệt là vào dịp Tết gia đình họ hàng nhà tôi luôn quây quần. Năm nay, dịch COVID-19 càn quét khiến tôi vô cùng lo lắng Tết Nhâm Dần đang đến gần nhưng dịch bệnh vẫn căng thẳng, chưa thể chủ quan được. Do đó, năm nay gia đình tôi sẽ không về Bắc được, không thể đi thăm họ họ hàng làng xóm được rồi. Chỉ mong mọi người an toàn để chờ tình hình sang năm tình hình dịch đỡ hơn vợ chồng tôi sẽ về."

Sợ “tắc đường”, người Hà Nội mang đào quất đi tảo mộ sớm

Lo ngại tập trung đông đúc trong bối cảnh dịch Covid-19, nhiều người Hà Nội đã tranh thủ đi tảo mộ, mời gia tiên về đón Tết sớm.

So “tac duong”, nguoi Ha Noi mang dao quat di tao mo som

Người dân mang đào quất lên Công viên nghĩa trang Lạc Hồng Viên, tỉnh Hòa Bình để tảo mộ, mời gia tiên về đón Tết. 

Tại Công viên nghĩa trang Lạc Hồng Viên (Hòa Bình), nhiều người dân thủ đô đã mang theo đào quất đi tảo mộ, mời gia tiên về đón Tết. Do ảnh hưởng của dịch bệnh Covid-19 nên nhiều gia đình tranh thủ đi từ sớm. Với người dân Việt Nam, Tảo mộ trước Tết nguyên đán là nét đẹp văn hoá không thể thiếu. Đây là cách để con cháu nhớ về tổ tiên, để gia tiên phù hộ cho con cháu sức khỏe, tài lộc. Vì thế gia đình nào bận mấy cũng cố gắng thu xếp thời gian tảo mộ cuối năm.
Nó đã thành phong tục, trước mồ mả tổ tiên, con người ta luôn phải thành kính để tổ tiên chứng giám. Tại đây, con cháu sẽ báo cáo kết quả một năm qua của gia đình và mời tổ tiên, ông bà về ăn Tết.

Đọc nhiều nhất

Tin mới