Con rể tức giận phản đối việc chia tài sản của bố vợ
Tôi không ngờ chồng lại để tâm nhiều đến tài sản của nhà vợ vậy.
Chồng tôi là người chăm chỉ làm việc và biết quan tâm đến gia đình. Ở anh có rất nhiều điểm tốt, duy có một điểm làm tôi rất phiền lòng, đó là hơi tham lam. Đã nhiều lần tôi góp ý để chồng thay đổi nhưng cứ lâu lâu anh làm một vụ khiến tôi đau đầu.
Ngày chúng tôi mới cưới nhau, nhà chồng trao tặng 4 cây vàng, còn bố mẹ tôi cho có 5 chỉ vàng. Chồng bức xúc nói con gái đi lấy chồng mà cho được mấy chỉ vàng. Sau này nhà ngoại có khó khăn gì thì đừng gọi rể đến giúp. Lúc đó tôi buồn lắm nhưng vẫn im lặng cho qua chuyện, nói ra chỉ khiến vợ chồng mâu thuẫn hơn.
Con gái lấy chồng giàu tháng nào cũng gửi về 5 triệu
Cổng không khoá, cửa chỉ khép hờ chúng tôi cứ thế đẩy vào. Con bé để cửa thế này, trộm vào khuân đồ đi chẳng trách được.
Nhà tôi có 2 cậu con trai, 1 cô con gái út. Vợ chồng tôi chỉ làm nông nên không có kinh tế. Cố gắng làm, nợ nần chồng chất mới nuôi được 3 đứa ăn học. Cũng may thằng lớn nhà tôi đi nước xuất lao động hơn chục năm mới về, mới có tiền. Nhờ con cả mà nhà tôi trả hết nợ, sửa sang được nhà và nuôi 2 đứa em nó ăn học.
Thế nhưng từ lúc con cả về nước, lấy vợ, nó có cuộc sống riêng nên vợ chồng tôi chẳng nhờ vả được gì. Thằng thứ 2 làm văn phòng, lương chỉ đủ tiêu rồi vợ con vào cũng khó khăn. Dù các con chưa dư giả nhưng với tôi cứ đứa nào có gia đình là chúng tôi cho ở riêng hết, không chung đụng bất cứ thứ gì kẻo phức tạp. Căn nhà thằng lớn sửa đẹp, khang trang hơn vợ chồng nó ở, còn hai ông bà già chúng tôi dọn xuống nhà dưới ở nhà cho tiện, thằng thứ 2 thì ra ở bên nhà vợ.
Cứ tưởng chàng rể hiếu thảo, nào ngờ đó là âm mưu chiếm đất
Tôi không chia đất sớm, nhỡ có mất đi chắc anh em chúng nó tranh giành tài sản mất. Đúng là con rể, chẳng biết thế nào mà lần.
Người xưa thường bảo "Cha mẹ nuôi con biển hồ lai láng/Con nuôi cha mẹ tính tháng kể ngày" quả không sai. Tôi sinh được 2 đứa con, 1 trai, 1 gái. Ông nhà thì mất sớm, tôi ở vậy nuôi con đến giờ. Đứa con gái thì lấy chồng trên thành phố ít về, cũng chẳng nhờ cậy được gì. Có cậu con trai ở cùng đất với mẹ, tưởng được nhờ nhưng hoá lại không. Nó chỉ khiến tôi bực, nó nghe vợ tính toán chi li, rạch ròi và không thương mẹ. Lúc nào cũng chỉ có vợ, tôi buồn lắm.
Mẹ chồng con dâu tuy không ở chung nhà nhưng sát vách không thể tránh được những lúc mâu thuẫn. Vậy mà, khi mẹ với vợ xích mích, con trai tôi bênh vợ mắng mẹ như hát hay. Tôi không hiểu nó có coi tôi là mẹ không nữa mà nói những lời đau lòng như vậy. Tuổi già chỉ biết nhờ cậy con cháu, vậy mà con thế này chẳng dám trông mong gì.