Ảnh minh họa. |
“Giặc bên Ngô” có tính ăn cắp vặt!
Ảnh minh họa. |
Đối với cô em chồng, bạn cứ hỏi thẳng xem cô ấy có cầm nhầm đồ của bạn không, xem cô ấy trả lời thế nào. Nếu cô ấy chối, thì bạn "tâm sự" với cô ấy, rằng bạn bực mình lắm, nếu còn mất nữa bạn sẽ truy lùng thủ phạm tới cùng... Sau chuyện này, nếu cô ấy vẫn không thay đổi, thì bạn hãy tìm cơ hội chứng minh cho chồng xem điều bạn nói là đúng, từ đó cùng anh ấy bàn cách giải quyết sao cho êm thấm nhất. BÀI ĐỌC NHIỀU
Góc khuất
Kể từ đó, Ngọc không tâm sự gì với chồng nữa! Cô buồn lắm, đau lắm nhưng mà nghĩ lại cô thấy tội cho chồng mình quá.
10 năm trôi qua, thời gian hạnh phúc nhất với Ngọc là 2 năm đầu vợ chồng cô mới cưới. Đến khi cô sinh con, Tuấn vẫn chiều chuộng vợ hết mực, nhưng có lẽ vết rạn nứt trong hôn nhân của Ngọc bắt nguồn từ gia đình của Tuấn và tính gia trưởng của anh. Những chuyện tưởng chừng như vặt vãnh nhưng lâu ngày nó chồng chất lên thành nỗi buồn day dứt. Ngọc có rất nhiều bạn bè nhưng không có bạn để tâm sự, vì cô không muốn chuyện riêng của gia đình mình lại đi bày tỏ với người khác. Còn kể cho mẹ ruột và các em nghe, họ chỉ buồn thêm. Ngọc cố nén nỗi buồn của riêng mình vào góc khuất tâm hồn.
Ngọc xuất thân con nhà nghèo, Tuấn lại là con nhà giàu có tiếng ở chợ tỉnh. Khi yêu Tuấn, Ngọc biết hai người sẽ khó đến với nhau. Trải qua 8 năm chờ đợi, khi cưới được nhau rồi, cô những tưởng mình đã “chiến thắng”, nhưng Ngọc đã lầm!
Vợ chồng Ngọc dành dụm tiền cất nhà riêng ở thành phố, cách quê nhà 60 cây số đường. Tuấn là con út nhưng anh ở lại thành phố để làm việc, nên người anh kế trực tiếp phụng dưỡng cha mẹ ở quê. Mỗi cuối tuần vợ chồng anh về quê thăm cha mẹ. Hầu như lần nào về quê, Ngọc cũng gặp rắc rối. Những chuyện chẳng ra làm sao nhưng cô lại vướng vào, thật mệt mỏi. Khi nào về nhà có đám tiệc lại càng áp lực hơn với cô. Có lần về đám giỗ, vốn biết Ngọc không biết cắt cổ gà, vịt, mà cô em chồng đưa cho cả chục con gà, vịt cùng một cây dao bảo cô mần thịt chúng.
Ảnh minh họa. |
Năm ngoái, chị dâu của Tuấn lên thành phố mua đồ ghé nhà vợ chồng Ngọc nghỉ trưa. Lúc này, em gái Ngọc mới sinh con về ở nhờ đó để mẹ đẻ Ngọc tiện chăm sóc các cháu. Trong lúc Ngọc không có ở nhà, bà chị dâu này hỏi em gái Ngọc một loạt những việc hết sức riêng tư của gia đình như: “Sao không ở nhà chồng mà về ở chung với chị gái, không ngại anh rể sao?”, “Bác sui gái bỏ bác sui trai ở quê một mình không buồn sao?”, “Chừng nào bác sui gái về quê luôn?”, “Nhà bên quê có mấy công ruộng? Làm khá không?”… Mẹ Ngọc nghe hết mọi việc, bà rất buồn nhưng khuyên con gái nên im lặng.
Quá bực bội trước nhiều sự việc đã xảy ra mà mình đã phải nhẫn nhịn chịu đựng lâu nay, nay thêm việc này, Ngọc đã điện thoại cho chị dâu của chồng: “Chị hỏi những việc ấy có chi không? Sao chị lại hỏi những điều hết sức riêng tư của gia đình em vậy?”. Chị này cũng không vừa, hỏi gặn lại Ngọc: “Thím hỏi tui như vậy có chuyện gì không? Tui chỉ quan tâm đến gia đình thím thôi!”. Ngọc cảm ơn chị dâu về sự quan tâm đó nhưng cô khẳng định: “Đó là chuyện riêng tư của gia đình em nên sau này chị đừng hỏi như vậy nữa!”.
Sóng gió ập đến gia đình nhỏ của Ngọc! Đích thân cha chồng lên nhà Ngọc để xử lý vụ việc này! Ông giận dữ nói với Ngọc: “Chị dâu bây nói đúng đó! Nhà bên bây ở đây như vầy, nó hỏi vậy có gì sai đâu! Bây giỏi chữ nghĩa mà cư xử như vậy hả?”…
Trước việc này, Tuấn lại còn trách Ngọc ích kỷ, bênh vực chị dâu: “Chị hỏi thăm, chị quan tâm đến gia đình mà! Người ở quê nghĩ sao nói vậy mà”. Ngọc không thể giải thích thêm gì được nữa. Tuấn lại đi nhậu nhẹt nhiều hơn. Ngay cả đứa cháu gọi anh bằng cậu, nó biết tính của cậu mình nên hay lên giọng với Ngọc. Mấy ngày sau đó, đứa cháu này rủ Tuấn đi nhậu qua hơn 12 giờ đêm mới về. Khi đưa Tuấn về tới nhà, nó đã chỉ thẳng vào Ngọc, nói: “Mợ cư xử đàng hoàng với nhà chồng nhe. Tui quen biết với xã hội đen không đó!”. Ngọc như bị tát nước lạnh vào mặt, trong khi chồng cô đứng kế bên đứa cháu, mặt lừ đừ say rượu, không biết anh có nghe thấy cháu mình nói gì không mà dường như anh đã không nghe thấy gì. Anh say rượu mà! Ừ, Ngọc cũng hiểu, người say thì còn biết gì nữa chứ! Sáng hôm sau, đợi chồng tỉnh hẳn, Ngọc kể lại sự việc hồi tối. Tuấn nói: “Trời ơi, nó đang say, nói vậy thì có ý gì đâu! Nó khoe nó quen biết với xã hội đen nên đừng lo cho nó mà!”. Dường như cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra, Tuấn cũng đều nói: “Em là người lớn, phải biết thông cảm cho mấy đứa nhỏ!”
Kể từ đó, Ngọc không tâm sự gì với chồng nữa! Cô buồn lắm, đau lắm nhưng mà nghĩ lại cô thấy tội cho chồng mình quá. Anh đã chịu áp lực rất lớn từ gia đình rồi! Cho dù ai nói gì, làm gì cô vẫn giữ im lặng và giữ khoảng cách với những người thân của anh để được yên ổn.
Mình thật sự chỉ đi qua đời nhau
Người đàn ông trong anh không cho phép anh bật khóc nhưng nước mắt cứ rơi khi anh cay đắng nhận ra: mình thật sự chỉ đi qua đời nhau…
Một lời chia tay, một chữ ký, một phiên tòa…tất cả lặng lẽ đẩy mình ra khỏi đời nhau. Đến tận bây giờ, anh vẫn chưa thật sự tin mình đã mất em mãi mãi. Anh từng nghĩ, chừng ấy thời gian với bao nhiêu tình nghĩa đã đủ để vợ chồng mình đi cùng nhau đến suốt cuộc đời. Nhưng đời ai biết hết được chữ “ngờ”, em bất ngờ rũ bỏ anh để đi theo tiếng gọi của tình yêu mới…
Ngày sinh nhật em, anh vẫn nhớ. Anh đứng trước cổng nhà, em nhìn thấy và vội vàng đóng cửa. Anh biết có người sẽ tổ chức sinh nhật cho em vui hơn anh và con nhưng anh nhớ em nhiều lắm. Anh chỉ muốn nghe thấy giọng nói của em và nhìn con gái nhỏ một lát mà không thể nào làm được. Em tìm mọi cách để lẩn tránh: chuyển trường cho con, thay đổi số điện thoại, nhà luôn khóa cửa. Anh ngập trong nỗi nhớ thương em và con. Giá như, anh đừng buông tay quá sớm. Giá như, em cho anh chút thời gian để anh biết mình đã làm sai điều gì. Nhưng tất cả đã quá muộn màng…
Ảnh minh họa. |
Nếu ai đó nói rằng, em không hề yêu anh thì tận sâu trong tim anh biết họ đã nhầm. Cô học trò bé nhỏ ngày nào trở thành vợ anh trong sự ngạc nhiên của nhiều người. Em đã hy sinh tuổi trẻ cho anh, khi bạn bè tung tăng vào đại học thì em chấp nhận ở nhà làm vợ làm mẹ. Khi con cứng cáp, em mới tiếp tục con đường sự nghiệp. Và cách đây chỉ hai năm thôi, em đã vượt qua giới hạn sức khỏe để sinh cho anh một nàng công chúa dễ thương khi con trai lớn chuẩn bị vào đại học. Điều đó cho phép anh tin, đến giờ phút ấy, em vẫn còn yêu anh…
Anh trở thành thằng khờ trong ngày ly hôn khi tòa hỏi gì cũng im lặng. Sao anh không đủ can đảm để phản bác nguyên nhân ly hôn mà em đưa ra. Mình không hợp nhau thật sao hay đó chỉ là cái cớ như muôn vàn lý do khác khi em không còn muốn chung lối cùng anh. Đêm cuối cùng bên nhau, anh cầu xin em cho anh biết, anh đã sai điều gì khiến mình chia tay nhưng em chỉ khóc, em bảo tất cả là do em muốn như vậy, anh không có lỗi. Thà em cho anh một lý do để suốt cuộc đời còn lại anh không phải dằn vặt khổ đau.
Hai mươi năm chung sống, anh chấp nhận ra đi trắng tay để lại cho em và con tất cả. Những thứ vật chất tầm thường ấy liệu có là gì khi anh đã đánh mất báu vật của đời mình. Dẫu có nằm mơ anh cũng không nghĩ đến một ngày anh phải sống thiếu em. Người đàn ông trong anh không cho phép anh bật khóc nhưng nước mắt cứ rơi khi anh cay đắng nhận ra: mình thật sự chỉ đi qua đời nhau…