Thất vọng tràn trề người yêu chê nghèo, muốn yêu anh trai

Em là cô gái quá thực dụng, em liên tục xin số điện thoại anh trai tôi để tán tỉnh làm quen.

Thất vọng tràn trề người yêu chê nghèo, muốn yêu anh trai
Kể cả tuổi âm lịch thì năm nay tôi 31 tuổi. 31 tuổi, tôi có một công việc ổn định tại một văn phòng luật sư có tiếng ở thành phố. Công việc thì suôn sẻ và cho thu nhập khá, thế nhưng một sự thật trớ trêu lại xảy ra với tôi nhiều năm nay: tôi chưa có bạn gái. Bố mẹ thì cứ thấy bạn bè tôi đến đưa thiệp cưới là ông bà lại sốt sình xịch và bắt tôi lấy vợ. Còn bạn bè mỗi lần nhìn thấy tôi thì đùa rằng tôi yếu sinh lý.
Thật sự mà nói, tới thời điểm này, đến từng này tuổi, nếu nói tôi chưa gặp gỡ ai thì không đúng. Mình cũng từng hẹn hò với một vài cô bạn gái. Nhưng mới chỉ hẹn hò hoặc xây dựng mối quan hệ được lâu nhất vài tháng là tôi đã nhận ra, thời buổi này, các cô gái thực dụng chỉ có dạ dày mà không có trái tim. Thế nên thật sự tôi thấy khó yêu quá!
That vong tran tre nguoi yeu che ngheo, muon yeu anh trai
 Ảnh minh hoạt, nguồn: Internet.
Xin kể về lần hẹn hò gần đây nhất của tôi cách đây hơn 1 tháng trước để các bạn hiểu rõ vì sao một chàng trai tưởng như có đầy đủ điều kiện để yêu như tôi lại thấy khó yêu.
Cách đây đúng 1 tháng 2 ngày trước, trong một lần đi ô tô từ công ty về nhà tôi ở quê thăm bố mẹ thì tôi gặp em.
Cách đây đúng 1 tháng 2 ngày trước, trong một lần đi ô tô từ công ty về nhà tôi ở quê thăm bố mẹ thì tôi gặp em. Vì làm trên Hà Nội, công việc lại khá bận rộn nên tôi thường thu xếp về thăm nhà 1 tháng 2 lần. Và lần nào, thay vì đi xe máy đường sá xa xôi, tôi trèo lên ô tô ngủ một giấc là về đến tận cửa nhà.
Lần về này, ngồi cùng ghế trên xe với tôi là một cô gái cao ráo và khá xinh xắn. Tôi định ngủ nhưng cứ bị cuốn hút vào câu chuyện của em với những người con trai ngồi xung quanh đấy. Em giới thiệu, em là sinh viên đại học luật. Do đó, tôi ngồi cạnh nên cười tươi bảo em rằng, vậy là mai này tôi và em cùng ngành với nhau rồi. Nói chuyện qua lại, tôi cũng cho em biết tôi đang làm ở công ty luật này tại Hà Nội.
Cứ thế, em và tôi ngồi trên xe hàn huyên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Trước khi tôi xuống xe (nhà tôi gần hơn nhà em khoảng 6km), em bắt tôi đọc số điện thoại của mình và lưu vào máy em. Em cũng không quên nháy sang máy tôi để “khi về anh em mình tiện liên lạc”.
Từ ngày quen nhau tình cờ trên chuyến xe về quê chung ấy, có số điện thoại của tôi, em hàng ngày nhắn tin đều đặn hỏi thăm tôi. Dần dà, quen thân hơn, em còn mạnh bạo rủ tôi đi chơi. Thi thoảng tôi đi cùng em. Có lúc tôi viện lý do từ chối gặp. Rồi không khảo mà xưng, em cứ nói với tôi rằng em chưa yêu ai và quý tôi như anh kết nghĩa thời sinh viên của mình.
Đặc biệt, có lần em còn hỏi tôi có muốn làm người yêu của em không? Tôi tuy thấy cách sống của em quá tạo bạo, rạn rĩ, tuy chưa có nhiều tình cảm với em nhưng vẫn chỉ trả lời bình thường. Còn em, mỗi lần em đi chơi đâu đó thì cứ điềm nhiên chụp ảnh rồi tag tôi vào đó như thể tôi là bạn trai của em vậy.
Và có lần em còn nhắn tin cho tôi khai rằng, em không phải học đại học Luật mà chỉ học hệ trung cấp thôi. Thấy em nói vậy, tôi cũng chẳng ngạc nhiên nhiều. Tôi chỉ hỏi em, vài tháng nữa học xong có muốn về quê làm không? Nếu có ý về quê làm việc, tôi sẽ nhờ anh con nhà bác tôi xin cho 1 chân vào tòa án huyện.
Thế rồi ngay lập tức em lại hỏi sang anh trai tôi một cách kỹ càng. Khi biết tôi khoe anh tôi có chức khá to ở tỉnh thì em càng hỏi nhiều về anh tôi và hỏi thật chi tiết hơn.
Tất nhiên ban đầu, những câu chuyện của em chỉ đưa đẩy linh tinh thôi. Nhưng rồi chân tướng câu chuyện của em cứ dần lộ ra một cách lộ liễu, tôi dần hiểu rõ về bản chất của cô gái sống vì vật chất như em. Lúc thì em hỏi anh tôi bao nhiêu tuổi, có nhà riêng chưa, thu nhập thế nào... Rồi thậm chí, có lúc em còn nửa đùa nửa thật bảo tôi làm mai mối cho em với anh tôi đi dù cho em chẳng cần biết anh tôi xấu đẹp thế nào hoặc có vợ con gì chưa hay tính cách ra sao...
Đến lúc này thì bản chất và tính cách của em như thế nào, thú thực tôi đã nhìn rõ như ban ngày rồi. Tôi cũng nửa đùa nửa thật hỏi lại em: “Sao tháng trước em còn nói thích anh và muốn anh làm bạn trai cơ mà. Giờ lại thay đổi mục tiêu hả?”. Em cũng cười bảo thẳng thừng: “Em làm vợ anh trai anh cũng được mà. Hay anh không đồng ý điều này?”.
Và trong khi em luôn miệng hỏi xin số liên lạc của anh trai con nhà bác tôi để em làm quen nhưng tôi không cho. Bởi tôi thấy chuyện này nực cười quá. Tôi cũng chẳng thèm nói với anh trai tôi nữa vì anh tôi đã có vợ con và đang có cuộc sống gia đình hạnh phúc rồi. Tôi cũng không nói lại với em là anh trai tôi đã có gia đình. Còn em, sau khi thấy tôi vẫn lấp lửng cho số càng bảo tôi ích kỷ. Rồi trắng trợn và trơ trẽn hơn nữa, em còn nhờ tôi giúp em và anh tôi để họ có 1 lần gặp mặt hoặc em được xin số. Nhưng tôi đều mượn lý do để tránh.
Tại sao em lại là cô gái thực dụng lộ liễu như thế? Chẳng lẽ tôi lại nói thẳng với em rằng “Xin lỗi, em là một cô gái chưa... đủ chuẩn”.
1 tháng nay, tôi vẫn thường xuyên bị em làm phiền bởi những tin nhắn như thế. Tôi thấy bực mình và khinh thường em lắm. Tại sao em lại thực dụng lộ liễu như thế? Chẳng lẽ tôi lại nói thẳng với em rằng “Xin lỗi, em là một cô gái chưa... đủ chuẩn” và nói thằng người anh của anh đã có gia đình hạnh phúc và cũng chẳng thèm màng tới em đâu. Và tôi nữa, từ sau câu nói này, tôi cũng chẳng màng gì đến em nữa.
Hỏi thật, sau câu nói này, tôi có nên tiếp tục dạy em 1 bài học về tính thực dụng thêm nữa không?

Vợ mê tít chồng xấu trai

Ngày anh chị kết hôn, không ít người thầm lo lắng, bởi Hà là cô gái đẹp, còn Trí thì có biệt danh Trương Chi, vừa xấu vừa lùn.

Vợ mê tít chồng xấu trai

Người ta vẫn bảo, hôn nhân là mồ chôn của tình yêu, vậy mà vợ chồng Hà thì ngược lại, càng ngày họ càng yêu nhau hơn, càng lãng mạn hơn. Ai đời, ngồi ăn với bạn bè mà vợ gắp cho chồng, chồng đút cho vợ. Đám bạn kêu ré lên sến quá ông bà ơi, Trí chẳng ngượng mà còn nháy mắt: “Ghen hả, thấy vợ chồng người ta yêu nhau thì ghen hả. Ghen thì cứ học người ta đi, cứ yêu nhau đi, cứ lãng mạn đi...”

Kéo lê tình yêu

(Kiến Thức) - Em và anh ấy yêu nhau từ thời phổ thông, sau đó anh ấy vào miền Nam học, còn em học ở miền Bắc. Suốt những năm tháng xa nhau, tình yêu chúng em chủ yếu duy trì qua điện thoại, tin nhắn. Em mong từng ngày anh ấy tốt nghiệp trở về để chúng em được gần nhau. Nhưng rồi, khi ngày ấy đến, trong em lại là sự thất vọng, đau khổ. Anh ấy đã thay đổi, không còn là người đàn ông mà em biết và yêu bao năm qua. 

Kéo lê tình yêu
Em và anh ấy yêu nhau từ thời phổ thông, sau đó anh ấy vào miền Nam học, còn em học ở miền Bắc. Suốt những năm tháng xa nhau, tình yêu chúng em chủ yếu duy trì qua điện thoại, tin nhắn. Em mong từng ngày anh ấy tốt nghiệp trở về để chúng em được gần nhau. Nhưng rồi, khi ngày ấy đến, trong em lại là sự thất vọng, đau khổ. Anh ấy đã thay đổi, không còn là người đàn ông mà em biết và yêu bao năm qua. 
Anh ấy hãnh tiến, tham vọng, thực dụng, sẵn sàng dùng mọi mưu mô để đạt được mục đích trong cuộc sống. Em góp ý thì anh ấy chê em không thức thời, lạc hậu, nhiều lần chúng em cãi nhau vì chuyện này. Gia đình hai bên giục giã đám cưới, anh cũng muốn chúng em kết hôn, nhưng tình cảm trong em với anh cứ mỗi ngày lại nhạt dần, thậm chí là ghê sợ. Em muốn chia tay, tuy nhiên, lại tiếc từng ấy thời gian đã yêu nhau, đặc biệt anh ấy vẫn rất yêu em. Em không biết nên quyết định thế nào - Bùi Hương Giang (Thái Nguyên).

Hợp đồng níu kéo hôn nhân

Với ông là sự sòng phẳng đến cạn nghĩa, với bà là để “được chút gì” từ cuộc hôn nhân, sau phán quyết ly hôn của tòa.

Hợp đồng níu kéo hôn nhân

Ông cho là bà đến với ông vì thực dụng. Bà khẳng định, nếu không yêu, sao có thể gắn bó cùng ông suốt mười năm. Ai cũng có lý lẽ biện minh cho mục đích của mình. Với ông là sự sòng phẳng đến cạn nghĩa, với bà là để “được chút gì” từ cuộc hôn nhân, sau phán quyết ly hôn của tòa.

Nạn nhân của một sự toan tính?

Trước khi đến với nhau, ông có nhà riêng ở Q.Phú Nhuận, TP.HCM. Cưới xong, ông đón bà về chung sống, một năm sau phải chuyển chỗ ở vì nhà nằm trong quy hoạch. Tiền đền bù cộng với tiền dành dụm, ông mua hai căn chung cư, một ở Q.Gò Vấp, một ở Q.Bình Thạnh. Theo ông, đó là tài sản riêng nên sau ly hôn, phải thuộc về ông. Bà đồng ý là hai căn chung cư được mua từ tiền của ông, nhưng khoản thêm vào để mua cho đủ không phải do ông dành dụm mà là tiền mừng cưới của hai người và vay mượn người khác, nay đã trả xong. Bà khẳng định, như vậy là bà có công đóng góp và đó là tài sản tạo dựng trong quá trình hôn nhân nên ly hôn, bà phải được chia phân nửa. Tháng 9/2013, xử sơ thẩm, tòa tuyên ly hôn theo yêu cầu của ông, tài sản là của riêng ông, không phải chia cho bà. Thuận tình với bản án ly hôn nhưng bà kháng cáo quyết định không chia tài sản.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Phiên phúc thẩm ở TAND TP.HCM sáng 22/1, phản bác lý lẽ của bà, ông nói: “Khi đến với nhau, bả đâu có gì, mọi khoản lo đám cưới đều tự tôi bỏ ra thì tiền mừng cưới tất nhiên tôi phải thu về, là của tôi”. Bà nghe vậy, rưng rưng: “Của chồng, công vợ. Tôi sống với ông mười năm, nay ly hôn trong tình cảnh bệnh tật, không tiền bạc, không chốn dung thân, mong ông nghĩ lại”. Tòa cũng giải thích, dù thời gian chung sống không quá dài nhưng không phải là ngắn để ông có thể quay lưng trong hoàn cảnh bà không có gì để ổn định cuộc sống riêng. Ông quả quyết: “Tôi không chia cho ai hết. Đi bộ đội về tay trắng, tự tôi gầy dựng, tất cả là mồ hôi nước mắt của tôi”. Nói xong, ông bất ngờ... chảy nước mắt, chùng giọng kể về cuộc hôn nhân mà theo ông, bản thân mình là nạn nhân của một sự toan tính…

"Sòng phẳng"

Ông đã 65 tuổi, từng có một đời vợ và hai con. Ly hôn một thời gian khá lâu ông mới đến với bà - nhỏ hơn ông 18 tuổi. Ông chậm rãi: “Đó là năm 2002, trong một cuộc họp mặt bạn cũ, người bạn nói có cô em vợ độc thân muốn làm mai cho tôi. Tuổi này, nghĩ mình cũng cần một người để sớm hôm chăm sóc cho nhau nên tôi thuận lòng”. Đám cưới diễn ra sau chưa đầy hai tháng tìm hiểu, nên chung sống ông mới nhận ra đó là một sai lầm. Sở dĩ ông mua hai căn chung cư vì nhận thấy mâu thuẫn giữa bà và các con ông ngày càng trầm trọng. Ông và bà ra riêng, hạnh phúc kéo dài đến năm 2009 thì mọi sự thay đổi. Đăng ký cho bà học một lớp kế toán, ông không ngờ đã tạo cơ hội để bà có nhân tình. Một hôm, bà về khoe với ông là mình đang có thai, hỏi: “Anh sẽ cho mẹ con em những gì?”. Đã mất lòng tin vào sự thủy chung của người đầu ấp tay gối nên ông đanh giọng: “Cô sinh xong rồi thử ADN, nếu con tôi cô muốn gì được nấy, nếu không thì tôi không có trách nhiệm”.

Câu trả lời của ông khiến bà giận, vài tuần sau thì thông báo… sẩy thai. Hai người sống với nhau trong ngờ vực thêm một thời gian thì bà bất ngờ gửi đơn xin ly hôn. Ông năn nỉ, thuyết phục, cuối cùng bà đồng ý rút đơn nhưng đổi lại, một hợp đồng níu kéo hôn nhân được lập giữa hai người. “Hợp đồng” ghi rõ: nếu bà sống đúng với vai trò, trách nhiệm của người vợ; gia đình yên ổn, hạnh phúc thì sau này có chuyện gì, trong trường hợp ông mất trước, tất cả tài sản sẽ để lại cho bà; còn nếu ông đòi ly hôn trước, sẽ phải chia cho bà 60% tài sản. “Hợp đồng” ký kết không lâu thì chính ông đứng đơn xin ly hôn. Ông lý giải: “Tôi chịu không thấu nữa. Một phần, tôi đâu làm gì mà bà ấy liên tục gửi đơn tố cáo tôi bạo hành, gia trưởng, có hành vi thô lỗ. Phần khác, bà ấy vẫn lén lút với nhân tình. Ngày nào tôi cũng nhận tin nhắn chửi bới, xúc phạm từ tình nhân của bà ấy”. Bà phản bác, những gì ông nói đều không có chứng cứ nên bà không muốn cãi. Giải thích chuyện thực dụng, bà quả quyết, nếu không yêu, cuộc hôn nhân liệu có thể kéo dài đến ngần ấy năm?

Hợp đồng vô giá trị

Tòa xác định, về pháp lý, hợp đồng níu kéo hôn nhân giữa hai người hoàn toàn không có giá trị; nhưng nếu xét về tình, “sức nặng” của nó có hay không tất cả thuộc về ông. Chậm rãi trình tòa bản xác nhận tài sản, ông kể: “Một hôm, bà ấy đòi chia đồ đạc trong nhà, cái gì của ai người đó lấy. Tôi với bà ấy ngồi kê chi tiết từng món đồ của mỗi người, từ chiếc giường đến ti vi, bộ bàn ghế. Cái nào lấy được bà ấy đã mang đi hết, cái nào không lấy được thì ép tôi mua. Không có tiền, tôi phải vay mượn để mua lại. Bà ấy tính toán sòng phẳng đến vậy thì đòi hỏi tình nghĩa gì ở tôi?”. Bà im lặng. Tòa tuyên không chấp nhận kháng cáo của bà.

Ông hoan hỷ sau phán quyết của tòa. Trong khi bà lầm lũi bước nhanh thì ông kéo tay người dự khán kể chuyện. Tổng kết cuộc hôn nhân, ông nói, ngày này là cái giá - ra đi tay trắng - bà phải trả cho sự thực dụng, tính toán khi đến với ông. Ngày này cũng là cái giá - hôn nhân đổ vỡ - ông nhận lãnh cho sự vội vàng, không tìm hiểu kỹ… Ly hôn là chuyện riêng của mỗi gia đình, phải là người trong cuộc mới hiểu hết những khúc mắc, mâu thuẫn nảy sinh suốt quá trình chung sống. Nhưng, mười năm hôn nhân lẽ nào chỉ có sự toan tính tồn tại? Phải còn có những yêu thương, nghĩa tình mà những người trong cuộc hoặc đã quên, hoặc không muốn nhắc đến nên mới quá lạnh lùng, sòng phẳng với nhau…

Đọc nhiều nhất

Tháo chạy khỏi hôn nhân sau đám cưới chỉ hai tuần

Tháo chạy khỏi hôn nhân sau đám cưới chỉ hai tuần

Chỉ một tuần sau cưới, cô gái ở Nam Định phát hiện chồng làm một người con gái khác có bầu. Thêm một tuần nữa để cô quyết định ly hôn. Còn có cô dâu nọ ở Bạc Liêu, chỉ hai ngày sau cưới đã tháo chạy...

Tin mới

Nam giới ăn gì bổ tinh hoàn?

Nam giới ăn gì bổ tinh hoàn?

Một chế độ dinh dưỡng lành mạnh không chỉ giúp cải thiện sức khỏe toàn diện mà còn nâng cao chức năng tinh hoàn, hỗ trợ quá trình sinh tinh và sản xuất hormone sinh dục.