Đó chỉ là cách nói khéo thôi, có lẽ bác ghét bỏ tôi rồi mới đuổi về như thế. (Ảnh minh họa) |
Hiềm khích chuyện quá khứ, mẹ chồng nói bóng gió khi vào thăm con
Nghe tới đây, mẹ Phong mặt từ đỏ chuyển sang tái nhợt. Những lời của con dâu nói đã chạm tới suy nghĩ của bà nên ngay lập tức mẹ Phong quay lại cười ngượng đỡ lời.
Vân tâm sự, ngày cô yêu Phong, hai người bị mẹ anh phải đối gay gắt lắm, cũng vì 1 thời cô có quá khứ không được đẹp đẽ cho lắm. Không biết bao lần mẹ Phong tìm tới tận phòng trọ của Vân yêu cầu cô phải chia tay với anh. Tất cả cũng chỉ vì cô hơn Phong 2 tuổi, cộng thêm cô có chút tai tiếng trong quá khứ nhưng giờ đã khác rồi, tất cả chỉ vì hoàn cảnh xô đẩy. Bà muốn anh phải tìm được cô vợ xứng tầm với nhà bà, như thế mới bõ công bao năm bà nuôi anh vất vả thành tài.
Bị mẹ bạn trai tạo áp lực quá, Vân cũng nản song Phong ngược lại, anh tuyên bố: "Hạnh phúc của anh, mẹ không thể quyết định thay. Trừ khi em không còn tình cảm với anh nữa thì anh phải chịu".
Phong bản lĩnh, có lập trường nên ở bên anh Vân cũng thấy yên tâm. Vài tháng sau Vân lại có bầu vậy là lần này Phong tạo sức ép ngược lại với mẹ. Anh tuyên bố dõng dạc với bà: "Nếu mẹ không chấp nhận đứa cháu này thì thôi con xin phép mẹ được dọn ra sống cùng với mẹ con Vân. Con là đàn ông, phải biết chịu trách nhiệm với tình cảm cũng như hành động mình làm ra".
Chẳng còn lựa chọn nào, mẹ Phong buộc phải đứng ra tổ chức đám cưới cho con trai. Bên ngoài thì bà đồng ý chấp nhận Vân làm dâu chứ thực tình trong lòng bà vẫn ấm ức khó chịu lắm. Thậm chí bà còn nghĩ, Vân cố tình mang bầu giăng bẫy Phong, bởi với bà điều kiện của Vân thật sự không thể sánh với Phong được.
Cũng vì thế mà từ khi Vân về làm dâu nhà Phong, dù cô có cố gắng thế nào thì mẹ Phong vẫn luôn giữ khoảng cách với con dâu. Nhiều khi cô hỏi, bà còn chẳng trả lời lại. Mấy tháng cô bầu bí bà cũng không một lời hỏi han.
Vân chia sẻ, nhiều lúc đứng trước thái độ lạnh lùng đó của mẹ chồng cô không tránh khỏi chạnh lòng, tủi thân. Song cô cũng phần nào hiểu cho suy nghĩ riêng của mẹ chồng. Chẳng ai chịu nổi điều tiếng khi thi thoảng có người mỉa mai bà có con dâu từng là gái tiếp rượu. Vì thế chuyện bà khó lòng đón nhận cô ngay cũng là dễ hiểu. Thôi thì thay bằng than vãn, trách móc bà, cô sẽ nỗ lực sống hết mình để chăm sóc, báo hiếu mẹ chồng. Vân tin, nhất định sẽ có một ngày bà hiểu và vui vẻ chấp nhận cô.
Nghĩ là làm, Vân luôn tự động viên mình cố gắng mỗi ngày, tiếc rằng mẹ Phong quá cố chấp. Hầu như bà chẳng bao giờ quan tâm tới tình cảm, suy nghĩ của con dâu. Thậm chí hôm Vân vỡ ối vào viện, thấy con trai cuống cuồng chuẩn bị đồ đưa vợ đi đẻ, bà cũng sang phụ giúp con trai nhưng bảo bà vào viện cùng thì nhất định không.
Vân kể, gần 1 tuần trong viện cô phải nhờ bố mẹ đẻ lên chăm mẹ con cô. Phong thì cứ tất tưởi chạy đi chạy lại. Riêng mẹ chồng cô tới sát ngày con dâu ra viện, Phong nói mãi bà mới chịu vào thăm cháu. Thế nhưng vào tới phòng, nhìn con dâu bà không hỏi nửa lời. Phong bế con trai anh lên đặt vào tay mẹ cười hỏi: "Mẹ nhìn cháu nội mẹ xem thằng bé giống ai trong nhà?".
Anh vừa hớn hở nói dứt câu, mẹ anh chép miệng nói luôn: "Ôi giào, chắc gì đã là giống nhà này cơ chứ".
Vân kể, lúc nghe mẹ chồng nói cô sững người ngồi như hóa đá tại chỗ. Biết rằng từ trước tới giờ bà không ưng con dâu nhưng cô không thể nghĩ với đứa cháu nội vừa chào đời, mẹ chồng lại có thể nói ra những lời vô tâm ấy. Vậy là dù còn đang đau vết mổ nhưng Vân vẫn gắng gượng lên tiếng đáp lại lời mẹ chồng: "Mẹ ạ, nếu mẹ nghi ngờ con trai con không phải cháu nội mẹ thì mẹ không cần phải miễn cưỡng nhận cháu đâu. Con sẽ để cháu mang họ ngoại cũng được. Sự thật thế nào thời gian sẽ chứng minh. Có điều, tình thân là do yêu thương bồi đắp chứ không phải tự có được. Sau này khi con trai con nghe lại chuyện bà nội từng nghi ngờ, phủ nhận nó không phải là ruột thịt của mình thì không biết cháu nó sẽ nghĩ sao. Con biết những thiếu sót của con nhưng con đang cố gắng từng ngày. Mẹ đừng lấy quá khứ để đánh giá hiện tại và tương lai, con cũng khổ tâm lắm".
Nghe tới đây, mẹ Phong mặt từ đỏ chuyển sang tái nhợt. Những lời của con dâu nói đã chạm tới suy nghĩ của bà nên ngay lập tức mẹ Phong quay lại rưng rưng: "Thì mẹ chỉ quen miệng nói đùa thằng nhỏ thôi chứ đâu có ý gì. 'Giỏ nhà ai, quai nhà đó', nhìn cái là nhận ra ngay thằng bé giống y hệt bố nó lúc nhỏ, lẫn vào đâu được".
Nói rồi bà ôm cháu nội vào lòng vuốt ve, cưng nựng khiến Vân cũng dịu lòng đôi chút. Cô chia sẻ thêm, sau hôm ấy, mẹ hai con cô xuất viện, mẹ chồng quan tâm săn sóc cô hơn rất nhiều chứ không lạnh lùng với con dâu như trước. Được như vậy, Vân cũng lấy làm mừng.
'Con là vàng của mẹ thì vợ con là kim cương của thông gia"
(Mẹ thương con dâu là việc của mẹ, nhưng anh là chồng phải biết thương vợ nghe chưa? Anh ở nhà là vàng bạc của mẹ thì cái Hạnh nó cũng là kim cương của ông bà thông gia đấy. Làm chồng thì phải thương vợ.
Bố mẹ Đăng là cán bộ về hưu, ông bà cũng khá tâm lý, nhất là bà Hoa mẹ của Đăng thì bà rất yêu thương con trai. Kể từ khi biết Đăng có bạn gái thì bà vẫn thường bảo:
- Yêu cô nào thì xác định cưới luôn, đừng có chơi bời làm khổ con gái nhà người ta. Nếu ưng ý cô nào rồi thì đưa về ra mắt mẹ chấm cho rồi mà làm đám cưới.
Nói thật thì Đăng cũng hí hửng với sung sướng lắm, anh cũng xác định năm nay sẽ cưới vợ. Thế nhưng khổ nổi Hạnh bạn gái Đăng thì cứ mỗi lần định theo bạn trai về ra mắt là cô lại sợ:
- Lỡ mẹ anh không thích em thì sao? Em đến nhà anh phải mua quà gì, nói chuyện gì được anh nhỉ?
- Ôi dào, em cứ bình thường đi. Bố mẹ anh dễ tính lắm.
- Đó là mẹ anh nên anh mới nghĩ như vậy, chứ thật sự thì em sợ lắm. Có mẹ chồng nào thương con dâu thật lòng đâu cơ chứ.
- Em cứ nghĩ như vậy càng khiến mẹ và em xa cách nhau đấy. Em cứ về gặp mẹ anh trước đã, đảm bảo em sẽ thích tính của bà.
Đăng thừa biết Hạnh lo lắng, vốn dĩ Hạnh ở nhà được bố mẹ chiều nên khi đi làm dâu Hạnh cũng khá lo lắng. Bàn bạc mãi thì Hạnh cũng chịu theo bạn trai về ra mắt, hôm đó Hạnh được mẹ bạn trai tiếp đón nhiệt tình. Thậm chí tới lúc ăn cơm mẹ Đăng còn bảo với con dâu tương lai:
- Nhà bác có mỗi thằng Đăng, nên bác thương nó lắm. Nhưng khi con về làm dâu thì bác sẽ thương con như con gái, con cứ thoải mái nhé.
- Dạ vâng ạ.
- Con đừng sợ cảnh mẹ chồng - nàng dâu này nọ. Bác cũng từng đi làm dâu nên bác hiểu tâm lý lắm.
- Dạ, con hiểu rồi ạ.
Lúc này thì mẹ Đăng nhìn anh rồi cười bảo:
- Mẹ thương con dâu là việc của mẹ, nhưng anh là chồng phải biết thương vợ nghe chưa? Anh ở nhà là vàng bạc của mẹ thì cái Hạnh nó cũng là kim cương của ông bà thông gia đấy. Làm chồng thì phải thương vợ.
- Con xin nghe lời mẹ dặn ạ..
Buổi gặp mặt hôm đó diễn ra tốt đẹp, đến nỗi lúc Đăng chở Hạnh về thì cô cứ tưởi tủm tỉm:
- Em đúng là nghĩ xấu cho mẹ, mẹ anh đúng là bà mẹ chồng tuyệt vời nhất trên đời này luôn.
- Chứ sao nữa, giờ các mẹ tân tiến lắm. Đâu phải cổ hủ như trước nữa đâu. Giờ thì em an tâm mà làm vợ anh rồi chứ?
- Quá an tâm luôn đấy chứ.
Đăng thì thở phào nhẹ nhõm, anh biết sắp tới đây khi anh kết hôn thì cũng chẳng phải đau đầu lo giải quyết mâu thuẫn giữa mẹ và vợ. Anh cảm thấy may Hạnh thật may mắn khi được làm con dâu của mẹ mình. Bản thân anh tự nhủ nhất định sẽ yêu thương vợ và mẹ trên hết.
Bị đánh giá dễ dãi sau một lần mẹ bạn trai 'mời' ngủ lại
Lan cứ nghĩ trong cái thời buổi cô gái nào cũng sợ phải sống chung với mẹ chồng thế này thì cô là người có phúc. Nhưng sự thật là.
Lan và Hùng yêu nhau cũng đã ngót 2 năm. Không ồn ào sướt mướt hay quá nồng nhiệt, đắm say, tình yêu của họ cứ bình lặng mà bằng phẳng trôi đi.
Ngay từ lần đầu ra mắt gia đình Hùng, Lan đã chiếm trọn tình cảm từ mẹ anh. Thấy nhà chỉ có hai mẹ con, bố Hùng mất sớm nên Lan năng đi lại để tình cảm đôi bên thêm gắn kết.