Nghĩ về lòng tốt từ chuyện ở một bến xe

(Kiến Thức) - Người khách nước ngoài đã rất cảm kích trước lòng tốt của một nhân viên ở bến xe Giáp Bát khi tìm lại hành lý cho họ, từ chối nhận quà...

Đó là chuyện một nhân viên bến xe Giáp Bát (Hà Nội) tìm lại hành lý cho một người nước ngoài và sau đó đã từ chối nhận quà cảm ơn của người này vì cho rằng đây là trách nhiệm, công việc mình phải làm... 
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Đáng lẽ ra đây là một việc hết sức bình thường. Nhưng tiếc thay nó lại khiến cho tôi cảm động và lại còn mừng nữa. Mừng như thể mình thổi mãi đống tro tàn mới tìm được đốm sáng le lói của lòng tốt. Điều đó chứng tỏ những việc tốt như thế không nhiều.
Lâu nay, cứ nói đến bến tàu bến xe là nghĩ ngay đến sự phức tạp, lộn xộn với những co kéo, chen lấn, cướp giật, móc túi, lừa đảo... Đến nỗi bần cùng bất đắc dĩ mới phải đến đấy và ra đến đấy là cứ phải ôm chặt lấy cái túi, nói gì đến việc tìm lại được đồ đã thất lạc ở đây. Dần dần nó thành thói quen cam chịu chấp nhận cái sự bẩn thỉu, xấu xa, phiền nhiễu, trộm cắp, chấp nhận bị quát tháo, chửi mắng... như vô vàn những khó chịu ta vẫn gặp trong cuộc sống mà chẳng biết phải làm thế nào. 
Thế nên nghe cái chuyện tốt đẹp kia, lại được biết bến xe ấy đã được lắp camera giám sát nên đã có nhiều trường hợp hành khách tìm lại được hành lý... lại thấy le lói hy vọng về một sự thay đổi tốt đẹp hơn.
Thực ra, không phải con người bây giờ xấu xa gì hơn con người của thời đại nào đó. Bởi trong mỗi con người lúc nào cũng có cả cái tốt và cái xấu. Chỉ có điều làm thế nào để cái tốt ấy được bộc lộ ra. Để những việc làm như của nhân viên bến xe kia hay của người cảnh sát giao thông nọ... trở thành những việc thường ngày. Để chúng ta chẳng phải ngạc nhiên và cảm động đến thế khi gặp được một người tốt, một việc làm tốt.
Mỗi lần đến một thành phố lạ, tình cảm của tôi với nơi ấy không chỉ là những danh lam thắng cảnh nổi tiếng mà chính là ấn tượng về những con người ở đấy. Từ bác tài xế taxi, anh xe ôm, chị bán hàng, cô phục vụ hay một người không quen đã nhiệt tình chỉ đường... một lời nói thân thiện, một cử chỉ giúp đỡ vô tư... cũng khiến tôi có cảm tình với nơi đó. Chính họ tạo nên linh hồn của mỗi vùng đất
Người khách nước ngoài kia đã rất cảm kích trước lòng tốt ấy. Và từ đó chắc chắn ấn tượng của người này về đất nước và con người Việt Nam sẽ tốt đẹp hơn. 

Viết về người tốt thật khó

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 

Viết về kẻ xấu dễ bởi tội lỗi đã có rồi, cáo trạng cũng có đầy đủ rồi, những điều mình viết ra chỉ là những gì độc giả mong đợi được đọc, cứ thế mà viết, có thêm mắm dặm muối thế nào cho ly kỳ, rùng rợn cũng chẳng sao. Đằng nào nó cũng xấu rồi, có bôi thêm tí mực đen, có té nước theo mưa thì cũng chả chết ai, lương tâm cũng chả có gì phải áy náy.

Còn viết về người tốt ư, mạo hiểm lắm. Vì hôm nay họ đang nổi danh, đang là thần tượng, đang là nhân vật của thời đại, nhận hết giải thưởng này đến huân chương nọ... tưởng thế là yên tâm để viết bài ca ngợi. Đùng một cái họ bị bắt, mọi thứ vỡ lở ra thì có mà trở tay không kịp, viết lại cũng không xong. Hơn nữa, cái tốt nhiều khi không biết đâu là sự thật. Một người bỏ ra cả chục tỷ để làm từ thiện, có tốt không? Tốt quá đi chứ. Nhưng biết đâu những đồng tiền đó lại do làm ăn phi pháp, do tham ô tham nhũng thì sao. Một nhà khoa học có một công trình nghiên cứu có giá trị, đáng được viết bài ca ngợi quá đi chứ. Nhưng đâu ngờ đó lại là công trình đi "đạo". Cuộc đời thì muôn hình vạn trạng, nhìn ra sự thật khó lắm.

Ngày làm việc cuối cùng của thượng tá Lê Đức Đoàn

(Kiến Thức) - Trong dòng xe cộ tấp nập, hình ảnh một “người lính già” đã làm nóng cộng đồng mạng. Đó là Thượng tá Lê Đức Đoàn, Đội CSGT số 1.

Hà Nội, những ngày cuối thu trời trở gió, tiết trời se lạnh len lỏi khắp phố phường. Trong dòng xe cộ tấp nập, hình ảnh một “người lính già” đã làm nóng cộng đồng mạng. Đó là Thượng tá Lê Đức Đoàn - Đội CSGT số 1, người trực chốt tuyến đường cầu Chương Dương.

Đọc nhiều nhất

Tin mới