Ném miếng chanh thối vào sọt rác, tôi bị mẹ chồng tương lai mắng té tát

Vừa thấy tôi ném miếng chanh thối đi, mẹ chồng tương lai hét toáng lên, mắng tôi té tát.

Ném miếng chanh thối vào sọt rác, tôi bị mẹ chồng tương lai mắng té tát

Tôi yêu Tấn được gần 1 năm và chúng tôi dự định sẽ làm đám cưới trong thời gian tới. Về điều kiện nhà chồng tương lai, bố mẹ Tấn đều là viên chức, nhà cửa khang trang, cuộc sống khá giả. Nếu lấy anh, tôi sẽ không phải lo khoản nhà cửa, xe cộ đi lại. Vì Tấn là con một, mọi thứ của bố mẹ sau đều sẽ là của anh.

Khi hẹn hò với Tấn, tôi cũng được biết thêm một vài người bạn của anh. Trong đó có 1 chị vừa là hàng xóm, vừa là bạn học cùng lớp với anh.

Một lần 2 chị em ngồi ăn cùng nhau, chị ấy khẽ thủ thỉ vào tai tôi: "Mẹ Tấn ghê lắm đấy, tiết kiệm có tiếng ở ngõ nhà chị. Mai mốt về ra mắt thì liệu mà cư xử nhé. Đừng để bác ấy thấy mình tiêu tiền theo cách của mình, sẽ sinh chuyện đấy".

Được chị ấy nhắc nhở thế, tôi có phần chột dạ nhưng khi hỏi Tấn, anh chỉ cười: "Mẹ anh già rồi. Ngày xưa vất vả nuôi anh ăn học thì tiết kiệm tí cũng là đương nhiên. Không tiết kiệm sao được cái cơ ngơi như bây giờ?".

Hôm về ra mắt nhà Tấn, tôi cảm nhận bác gái cũng là người dễ gần, không quá khó tính như lời chị bạn của Tấn nói. Bác có hỏi tôi hơi kỹ một chút về công việc và đồng lương nhưng tôi nghĩ điều đó cũng là bình thường, bởi người ta cũng cần tìm hiểu mình thế nào chứ.

Tuy nhiên đến lúc làm cơm thì tôi vỡ mộng. Hôm đó nhà Tấn mời cả họ hàng đến chơi, tổng cộng phải làm 3 mâm cơm. Tôi biết ý cũng xuống bếp giúp một tay một chân. Nhà Tấn như muốn thử tôi hay sao đó mà để cho tôi gần như một mình "đạo diễn" tất cả 3 mâm cỗ.

Đã thế mẹ Tấn còn mua thực phẩm rõ ít. Để làm 3 mâm cơm nhìn đầy đặn thì phải cực kỳ khéo. Cũng may, ở nhà tôi được mẹ chỉ bảo khá nhiều khoản bếp núc nên dù có hơi khó khăn nhưng tôi vẫn vượt qua bài kiểm tra thành công.

Khi tôi gần sắp xong 3 mâm cơm, mẹ chồng tương lai có xuống bếp để liếc qua. Thấy tôi nấu ăn ngon, bày biện đâu ra đó, bà mỉm cười có phần hài lòng. Mẹ chồng tương lai bảo mấy đứa em vào bê hộ tôi lên nhà trên, còn tôi ở bếp bổ đĩa hoa quả cho cả nhà tráng miệng.

Khi vừa mở tủ ra, đập vào mắt tôi là miếng chanh đã bỏ vào từ bao giờ, co quắt, thâm đen, thậm chí có phần hơi bị thối. Tôi đoán nửa quả chanh này cũng phải cắt ra nhiều hôm rồi. Nhìn nó vậy, tôi chẳng nghĩ nhiều mà nhặt ra rồi thẳng tay ném cái vèo vào thùng rác cách đó mấy bước chân.

Ngay khi miếng chanh nằm trong túi rác, tôi giật thót mình vì tiếng hét của mẹ Tấn: "Ối giời ơi, sao lại ném miếng chanh ấy đi?"

Tôi vô tư đáp lại: "Cháu thấy miếng chanh ấy cắt ra lâu ngày rồi và có phần bị thối nữa..."

Vậy nhưng mẹ chồng tương lai không để tôi nói nốt, bà mắng sa sả: "Miếng chanh đó vẫn dùng tốt, việc gì cháu ném nó đi? Bác vừa mới cắt hôm qua, bỏ tủ lạnh sao mà hỏng được. Cháu lãng phí như thế mai này sao vun vén tốt cho cuộc sống gia đình? Hôm nay là miếng chanh, mai là cái bánh, miếng thịt,... rồi những thứ to tát hơn thì sao? Tuổi trẻ các cháu cậy có sức khỏe, cậy mình làm ra tiền thì vung của cải ra cửa sổ không biết tiếc. Không phải bác tiếc miếng chanh nhưng từ những hành động nhỏ có thể đánh giá được tính cách, thái độ của 1 con người đó".

Nem mieng chanh thoi vao sot rac, toi bi me chong tuong lai mang te tat

Ảnh minh hoạ

Tôi sốc vì những lời bác ấy mắng mình. Chỉ là một miếng chanh thối thôi mà? Tấn và mọi người cũng chạy vào bếp xem có chuyện gì.

Khi tôi kể sự việc ra, Tấn chẳng những không bênh vực tôi lại còn thêm dầu vào lửa: "Mẹ anh nói đúng đó. Miếng chanh không ăn thì cứ để đó cũng thơm tủ. Em nên xin lỗi mẹ một câu rồi ra ngoài ăn cơm đi. Mọi người đợi em từ sáng đến giờ".

Nghe xong lời Tấn, tôi chỉ muốn về ngay. Từ sáng đến trưa tôi lọ mọ làm cơm, chẳng có ai hộ hành, ấy thế mà anh lại trách tôi để cả nhà chờ? Hơn thế nữa vì miếng chanh mà cả nhà anh đánh giá tôi hoang phí, tiêu tiền không biết nghĩ...

Sau bữa cơm tôi xin phép về ngay. Đến nhà thì tôi nhắn tin chia tay Tấn. Anh ấy mắng tôi trẻ con.

Thực sự chuyện hủy hôn chỉ vì miếng chanh nghe quá vớ vẩn, nhưng thái độ của mẹ chồng như thế e rằng mai này tôi khó mà sống được. Hiện tại, bố mẹ đã đồng ý cho tôi chia tay và tôi không cảm thấy hối hận về hành động của mình.

Đến nhà con trai, con dâu cho ăn nửa bát cơm mà tôi cảm động

Tưởng tuổi già của mình sẽ được sống bên bạn đời lâu hơn nhưng ai ngờ chỉ được một thời gian ngắn thì chồng bỗng dưng qua đời đột ngột.

Đến nhà con trai, con dâu cho ăn nửa bát cơm mà tôi cảm động

Sau nhiều năm lăn lộn kiếm sống, tôi nghỉ hưu cách đây 3 năm. Cuộc sống khi đó tôi cảm thấy rất thảnh thơi, mãn nguyện vì ngày nào cũng cùng chồng đi chơi loanh quanh với bạn bè, rồi đi tập thể dục, hoạt động đoàn thể ở khu phố. 

Tôi ở một mình trong căn nhà trống vắng cảm thấy rất tủi thân. Con trai thì lấy vợ ở thành phố, ngày lễ Tết chúng nó mới về thăm. Đôi lúc con cứ bảo tôi lên nhà nó ở nhưng tôi thấy mình già rồi không hợp với cuộc sống đô thị. Ở quê còn biết đường xá chứ lên thành phố loanh quanh trong nhà bí bách lắm.

Mẹ chồng tối ngày đày đọa chuyện cháu dị tật, tôi tức nước vỡ bờ

Như giọt nước tràn ly, tôi gào lên: "Mẹ ơi, mẹ hãy nhìn lại mình đi...".

Mẹ chồng tối ngày đày đọa chuyện cháu dị tật, tôi tức nước vỡ bờ

Lần đầu tiên chia sẻ với mọi người câu chuyện của mình, tôi rất tiếc vì đó là một chuyện chẳng mấy vui vẻ. Mấy năm nay tôi và mẹ chồng đã có xích mích, tôi cũng biết mẹ chồng không ưa gì mình. Nhưng đến hôm nay, bao bức xúc trong tôi dâng trào dẫn đến việc tôi đã bộc phát và nói ra những lời không hay.

Sống với nhau một thời gian lâu, đến bây giờ tôi vẫn không hiểu rõ mẹ chồng mình là người như thế nào. Lúc tôi mang bầu, hay bị động thai và mệt mỏi. Miệng thì bà chửi rủa nhưng vẫn đi chợ mua đồ ngon về nấu cho con dâu tẩm bổ dưỡng thai.

Như chồng tôi nói, mẹ anh là người trực tính và thương con cháu. Duy chỉ có một điều mà đến tận bây giờ bà vẫn chưa sửa được, đó là bà độc miệng lắm. Tôi không biết những người có tuổi khác có giống mẹ chồng mình không. Nhưng mẹ chồng tôi ngoa ngoắt và thường nói ra những lời nói làm người khác tổn thương rất nhiều.

Thương con, vợ chồng tôi quyết giữ lại đợi khi nào con ra sẽ làm phẫu thuật. (Ảnh minh họa)

Trước khi tôi về làm dâu, mẹ chồng tôi và hàng xóm đã xích mích. Vì chẳng ưa gì nhau nên mỗi khi gặp nhà họ ở trước sân, mẹ chồng tôi lại đá đểu vài câu cho bõ tức. Thôi thì chuyện người lớn nói với nhau, đằng này mẹ chồng tôi còn lôi cháu nhà họ ra để nói. Ngày ấy thằng bé hơi chậm nói, thế mà suốt ngày mẹ chồng tôi nói đổng rằng nhà mình đang sống cạnh gia đình có thằng câm. Tôi nghe còn thấy chướng tai, huống hồ người ta mà nghe thì sẽ thế nào? May mà đứa bé ấy giờ thông minh lanh lợi, lại chẳng ngọng nghịu gì.

Việc mẹ chồng hay khẩu nghiệp, chồng tôi khuyên mãi chẳng được. Ngay cả tôi cũng suốt ngày bị mẹ chồng móc mỉa. Nguyên nhân là hồi bầu bí, tôi hay bị ốm và mệt mỏi. Chuyện này xảy ra, tôi có mong muốn gì đâu. Nhưng mẹ chồng tôi cứ bảo do tôi không biết giữ, không biết làm mẹ. Thậm chí có hôm, bà thở dài sườn sượt: "Mới bầu mà đã ốm đau thế này, sau đẻ ra chẳng biết có nuôi được không". Hôm ấy uất quá, tôi khóc nấc lên đòi về nhà mẹ đẻ.

Khi được 22 tuần, chúng tôi đi siêu âm và biết con bị hở hàm ếch. Thương con, vợ chồng tôi quyết giữ lại đợi khi nào con ra sẽ làm phẫu thuật. Lúc về nhà nói chuyện với mẹ chồng, tôi run sợ không nói nên lời. Còn mẹ chồng tôi nghe xong thì đập bàn quát: "Gen nhà này không ai bị thế cả, có phải do cô rước bệnh về cái nhà này không? Tôi biết ngay mà".

Từ lúc ấy đến khi sinh, tôi khóc không biết bao nhiêu lần vì bị mẹ chồng đay nghiến. Tôi sinh con ra, mẹ chồng chẳng bế vì bà bảo nhìn xấu hết phần thiên hạ. Nhiều bữa tôi cứ ôm chặt con vào lòng và khóc vì quá thương con.

Mấy hôm nay em chồng tôi vừa sinh con, mẹ chồng càng được thể chửi rủa tôi. Đi ra thì bà thở dài, đi vào bà lại nói: "Nhà bên ấy có phúc thật, được con gái tôi đẻ cho đứa cháu trắng trẻo bụ bẫm. Còn dâu nhà này, đến một người lành lặn cũng không đẻ nổi".

Như giọt nước tràn ly, tôi gào lên với mẹ chồng: "Mẹ ơi, mẹ nhìn lại mình đi ạ. Hàng ngày mẹ vẫn hay soi mói người khác, mẹ rủa nhà họ có cháu bị câm, mẹ rủa cả cháu mình không khỏe mạnh. Đấy là tại mẹ khẩu nghiệp nhiều quá mà ra đừng đổ lỗi cho ai khác nữa".

Tôi tức quá nên nói vậy, còn mẹ chồng thì chửi bới, mắng mỏ tôi hỗn láo xong lại dọa tự tử. Nếu là lúc trước, tôi sẽ xin lỗi cho qua chuyện. Thế nhưng giờ phút này, tôi muốn bung bét tất cả. Những gì tôi nói cũng đâu có sai, mẹ chồng tôi ăn ở phải tích phúc cho con cháu. Đằng này suốt ngày khẩu nghiệp như thế, làm sao con cháu có thể khỏe mạnh, hạnh phúc được? 

Định về nhà nội nghỉ lễ 2/9, tôi đổi ý khi nghe điều này

Sắp tới kỳ nghỉ lễ mừng Quốc khánh 2/9, tôi đã lên kế hoạch, chuẩn bị quà cáp để cùng chồng và 2 con về quê nội.

Định về nhà nội nghỉ lễ 2/9, tôi đổi ý khi nghe điều này

Vợ chồng tôi lập nghiệp xa quê, một năm chỉ về thăm nhà nội, nhà ngoại được 2 lần vào dịp lễ tết. Còn lại thường thì ông bà hai bên nhớ con cháu sẽ chủ động lên thành phố chơi ít ngày.

Năm nay, vợ chồng tôi bận rộn công việc, các con lại không may ốm o mấy trận nên kế hoạch về quê như hằng năm bị thay đổi. Hệ quả là từ tết tới giờ chúng tôi chưa về quê nội.

Đọc nhiều nhất

Tin mới

Nam giới ăn gì bổ tinh hoàn?

Nam giới ăn gì bổ tinh hoàn?

Một chế độ dinh dưỡng lành mạnh không chỉ giúp cải thiện sức khỏe toàn diện mà còn nâng cao chức năng tinh hoàn, hỗ trợ quá trình sinh tinh và sản xuất hormone sinh dục.