Đến chơi một tuần, mẹ chồng đã giúp tôi giải quyết nỗi buồn bực

Mẹ chồng gọi riêng chồng tôi vào phòng rồi đập bàn quát lớn.

Sau khi chuyển ra ở riêng, chồng tôi thể hiện đúng bản chất của mình. Anh lười biếng, thụ động, không bao giờ quan tâm hay chia sẻ công việc nhà với vợ. Tôi cằn nhằn thì anh bực bội bỏ đi nhậu hoặc đi sang nhà hàng xóm ngồi "tám" chuyện, đợi tôi nguôi giận rồi "mò" về. Cãi hoài cũng mệt, giận hoài cũng chán nên thôi, tôi tự làm hết việc nhà, xem như mình xấu số, lấy phải chồng lười nên đành chịu.

Tuần vừa rồi, mẹ chồng tôi bán xong đàn vịt nên đến nhà tôi ở lại chơi một tuần. Bà thương con gái tôi lắm. Vừa đến nhà tôi, bà đã lấy trong túi xách ra một bọc quần áo mùa đông cho con bé. Bà nói phải đi khắp chợ huyện mới mua được mấy bộ ưng ý với 2 cái áo ấm.

Chồng tôi đứng bên cạnh, nghe mẹ nói thì chẹp miệng nhăn nhó "Ối dào, đồ của bé Bơ nhiều lắm. Mẹ mua chi cho tốn tiền". Tôi liếc anh một cái mà anh vẫn bĩu môi bỏ vào nhà.

Ngay ngày đầu tiên, thấy tôi đi làm về là lao vào bếp núc, tắm rửa cho con; còn chồng vẫn nhở nhơ sung sướng, mẹ chồng đã bực bội ra mặt. Ngày hôm sau, bà hỏi sao tôi không nhờ vả chồng việc nhà? Tôi kể hết những ấm ức cho bà nghe trong nước mắt.

Tối, ăn cơm xong, mẹ đã kêu anh vào phòng. Ngay sau đó, tôi nghe tiếng bà đập bàn, quát lớn. Bà mắng chồng tôi là đàn ông mà vô dụng, lười biếng, không biết thương vợ, không biết giúp đỡ vợ. Tôi hé cửa nhìn vào, thấy chồng tôi ngồi im thin thít trước cơn thịnh nộ của mẹ.

Mẹ chồng còn ghi cẩn thận các công việc mà chồng tôi phải làm rồi dán lên cửa tủ lạnh. Bà nói sau này, những việc như lau nhà, giặt đồ, phơi đồ, rửa bát, tắm cho con cứ giao cho chồng tôi. Nếu anh mà dám không làm hoặc chống đối, tôi cứ gọi điện cho bà.

Thế là từ đó đến nay, chồng tôi ngoan ngoãn, chăm chỉ hẳn. Đúng là có mẹ chồng chống lưng, tôi thật hãnh diện quá. Nhờ bà mà tôi nhàn nhã hơn hẳn, có thời gian cho bản thân. Tôi có nên giữ mẹ chồng ở lại chơi lâu một chút không nhỉ?

 

Ly hôn dắt con về nhà mẹ đẻ, tôi tủi thân vì em dâu

Bố mẹ tôi có hai người con, tôi là chị, dưới tôi còn một đứa em. Em tôi được chiều, từ nhỏ nó đã giành hết tình thương của bố mẹ với tôi. Cho dù nó có bắt nạt tôi thế nào, người được bênh vẫn là nó.

Gia đình tôi điều kiện không tệ nên bố mẹ cũng cho tôi học lên đại học. Ở đại học, tôi có bạn trai. Do thiếu thốn tình cảm từ nhỏ nên với tôi, anh ấy là vật báu, là tất cả những gì tôi có.

Chúng tôi kết hôn sau khi ra trường, dù bố mẹ tôi không ưng chồng tôi cho lắm. Họ chê gia cảnh anh ấy nghèo. Bố chồng tôi lại còn hay rượu chè, cờ bạc. Mỗi lần nhậu nhẹt về ông ấy lại đánh đập mẹ chồng tôi. Nhưng dù gia đình chồng phức tạp, tôi vẫn vì yêu mà về làm dâu trong nhà anh ấy.

Cưới nhau chưa được bao lâu thì tôi sinh con. Nhà nhiều việc, lại tối mắt tối mũi vì tiền nên bố mẹ chồng có nhiều điều không hài lòng về tôi, đặc biệt từ khi có cháu, tôi trở nên căn cơ hơn và muốn dành mọi thứ tốt đẹp nhất cho con, không còn rộng tay chi tiêu cho gia đình chồng.

Tôi ở xa nhà không có ai nương tựa, chỉ biết dựa vào bản thân nên đã nhờ mẹ chồng chăm con, còn tôi vất vả làm việc bên ngoài. Dần dần, tôi có thể kiếm được nhiều tiền hàng tháng nhờ sự nỗ lực của bản thân, nhưng chồng tôi vẫn giậm chân tại chỗ. Bây giờ thu nhập của tôi gấp ba, bốn lần của chồng. Chính vì điều này mà anh ấy tự ti, ghét vợ, anh ấy tức giận với sự yếu kém của mình nhưng lại đổ tội coi thường chồng lên đầu tôi.

Dần dần, chồng tôi bắt đầu uống rượu như bố anh ấy và sẽ đánh tôi khi say. Không còn cách nào khác, tôi buộc lòng ly hôn và dắt con tôi về nhà bố mẹ đẻ.

Ly hon dat con ve nha me de, toi tui than vi em dau
Ảnh minh họa: Sohu

Về quê, mẹ con tôi muốn làm lại từ đầu. Nhưng ngôi nhà bây giờ còn có vợ chồng em trai tôi đang sống cùng ông bà nữa nên cũng khá bất tiện.

Bố mẹ tôi đã già không còn làm ra tiền nên chi tiêu ăn uống sinh hoạt giao lại cho vợ chồng em trai tôi lo. Em dâu thấy mẹ con tôi về thì nói với mẹ tôi rằng tôi phải góp tiền sinh hoạt mỗi tháng. Tôi cảm thấy cũng nên như vậy để giữ thể diện cho bố mẹ tôi trước em dâu, nên tôi định góp 3 triệu nhưng em dâu bảo 5 triệu mới đủ.

Tôi bỏ việc cũ để về quê nên tạm thời chưa có thu nhập. Vì cần tiền sinh hoạt để đưa em dâu nên phải kiếm gấp một công việc. Công việc vất vả, tôi thường phải về rất muộn.

Mỗi khi tôi về đến nhà, cả nhà đã ăn cơm xong. Em trai và em dâu ngồi xem TV và ăn hoa quả trên ghế sofa. Còn trong bếp, cơ bản là không còn thức ăn ở nhà, đồ phần tôi rất ít. Có hôm tôi về, vì nhìn thức ăn lèo tèo vài miếng thịt với mấy cọng rau thừa, không nuốt nổi nên không ăn mà đi ngủ. Đến tối hôm sau, còn chẳng có cơm phần lúc tôi về.

Cho đến một hôm không nhịn được nữa tôi hỏi mẹ tại sao không có thức ăn khi tôi về, thì em dâu nói: "Em xin lỗi, hôm nay em đi làm về mệt quá nên ăn nhiều hơn. Mà có hôm phần chị, chị lại chẳng ăn nên em mới nghĩ không cần phần ấy".

Tôi đau lòng chỉ biết khóc thầm khi nghe em dâu nói. Nếu có điều kiện, tôi sẽ dọn ngay ra ngoài, nhưng với năng lực tài chính hiện thời của tôi thì không được, mà ở chung với chính gia đình mình thế này, tôi cảm thấy tủi thân như sống giữa những người ngoài vậy.

Bố mẹ cũng thương tôi nhưng lại đang do vợ chồng em trai nuôi nên không biết nói thế nào. Tôi phải làm sao trong hoàn cảnh này đây?

Tập hồ sơ chị chồng để quên khiến tôi lặng người

Bấy lâu nay, ai cũng nghĩ chị lấy chồng đại gia, cuộc sống sung túc đủ đầy không phải lo điều gì. Vậy mà hôm ấy, sự thật mới phơi bày trước mặt tôi.

Chồng tôi sinh ra trong một gia đình có 2 chị em. Chị gái anh đã kết hôn với một người đàn ông giàu có. So với kinh tế của vợ chồng tôi, gia đình chị ấy khá hơn hẳn.

Từ trước đến giờ, chị chồng vẫn luôn là niềm tự hào của bố mẹ chồng tôi. Thậm chí nhiều lúc nói chuyện, mẹ chồng còn bảo chồng tôi phải cố mà giàu có thành đạt như anh rể. Để mẹ có đi đâu thì cũng ngẩng cao đầu với bạn bè. Nhưng nói vậy thôi, dù chị chồng khá giả nhưng chúng tôi chưa bao giờ ỷ lại chị về mặt vật chất. 

Đọc nhiều nhất

Tin mới