Dấu chân trẻ em cách đây 11.000 năm đã tiết lộ điều gì?

Ít có điều gì hấp dẫn trẻ em hơn là một vũng bùn. Những đứa trẻ chạy đua và băng qua con đường mòn ướt át, để lại dấu chân của chính chúng trên một lòng hồ khô cạn.

Dấu chân trẻ em cách đây 11.000 năm đã tiết lộ điều gì? ảnh 1

Hình minh họa những đứa trẻ từ kỷ băng hà cuối cùng té nước trong vũng nước trên một con đường mòn ở khu vực ngày nay là bang New Mexico, Mỹ

Cách đây hơn 11.000 năm, những đứa trẻ đi bộ cùng gia đình qua khu vực bây giờ là Công viên Quốc gia White Sands ở bang New Mexico, Mỹ đã khám phá ra những thứ để chơi đùa: những vũng bùn được tạo ra từdấu châncủa một con Lười đất khổng lồ.

Phát hiện cho thấy trẻ em sống ở Bắc Mỹ trong kỷ nguyên Pleistocen (2,6 triệu đến 11.700 năm trước) thích nghịch nước. Matthew Bennett, giáo sư khoa học địa lý và môi trường tại Đại học Bournemouth ở Anh, người đang nghiên cứu về con đường này, cho biết: “Tất cả trẻ em đều thích chơi với những vũng bùn, về cơ bản là như vậy."

Con Lười đất khổng lồ hiện đã tuyệt chủng, có thể là Nothrotheriops, đã rời khỏi khu vực sau khi đi bộ qua khu vực bằng bốn chân. Mỗi dấu chân của con Lười trên mặt đất khổng lồ dài gần 40 cm. Dấu chân nông, sâu khoảng 3 cm, nhưng có vẻ như nó đủ sâu để chúng chứa đầy nước và gây tò mò cho lũ trẻ.

Thật khó để xác định niên đại cácdấu chânnếu không có địa tầng chi tiết - hoặc nghiên cứu các lớp đá - của địa điểm và không tìm thấy bất kỳ chất hữu cơ nào, có thể là cacbon phóng xạ. Nhưng dựa trên việc phát hiện ra những dấu chân 23.000 năm tuổi và thực tế là những con Lười trên mặt đất đã tuyệt chủng cách đây khoảng 11.000 năm, những dấu chân của trẻ em này có khả năng được tạo ra từ 23.000 đến 11.000 năm trước.

Dấu tay, chân hơn 200.000 năm tuổi là tác phẩm nghệ thuật lâu đời nhất thế giới?

Dấu tay và dấu chân được tìm thấy trên cao nguyên Tây Tạng nên được coi là nghệ thuật "parietal", nghĩa là nghệ thuật thời tiền sử.

Trong một nghiên cứu mới được công bố trên tạp chí Science Bulletin tháng 9, các tác giả cho rằng, dấu tay và dấu chân được tìm thấy trên cao nguyên Tây Tạng nên được coi là nghệ thuật "parietal", nghĩa là nghệ thuật thời tiền sử, giống như các bức tranh khắc đá và tranh vẽ trên tường hang động.

Khoảng 200.000 năm trước, trẻ em Kỷ băng hà đã miết bàn tay và bàn chân của mình vào lớp bùn dính ở độ cao hàng nghìn mét so với mực nước biển trên cao nguyên Tây Tạng. Những cách biểu hiện này, hiện được lưu giữ trong đá vôi, cung cấp một số bằng chứng sớm nhất về tổ tiên loài người sinh sống trong khu vực này và có thể đại diện cho nghệ thuật cổ nhất thế giới.

Sự thật ngỡ ngàng về loài động vật chậm chạp nhất hành tinh

Con lười di chuyển rất chậm! Đó là điều ai cũng biết nhưng sự thật đằng sau câu chuyện này là gì?

Su that ngo ngang ve loai dong vat cham chap nhat hanh tinh
 Mới đây, Tiến sĩ Shelby A. Ryan thuộc Khoa Khoa học Môi trường và Đời sống của Đại học Newcastle, Úc đã chia sẻ đôi điều thú vị về các chú lười thường sống trong các khu rừng nhiệt đới ở Nam và Trung Mỹ.
Su that ngo ngang ve loai dong vat cham chap nhat hanh tinh-Hinh-2
 Điểm đặc biệt dễ thấy là chúng hầu hết dành thời gian sống ở trên cây. Chúng ngủ, giao phối và thậm chí cả sinh con cũng trong tư thế treo ngược trên cành cây.
Su that ngo ngang ve loai dong vat cham chap nhat hanh tinh-Hinh-3
  Chúng chỉ xuống đất khi cần "giải quyết nỗi buồn" và thực sự di chuyển rất chậm với tốc độ 0,001 km/h. Mỗi lần giải phóng chất thải, trọng lượng cơ thể lười sẽ giảm khoảng 30%.
Su that ngo ngang ve loai dong vat cham chap nhat hanh tinh-Hinh-4
 Nhưng theo Shelby A. Ryan, lý do đầu tiên làm chúng đi chậm liên quan đến những gì chúng ăn vào. Thực tế, nếu nhìn tổng quát và không để ý, bạn sẽ nghĩ các con lười có thể trông giống nhau, nhưng thực tế nó có hai loại chính: con lười có hai ngón chân và con lười có ba ngón chân.
Su that ngo ngang ve loai dong vat cham chap nhat hanh tinh-Hinh-5
 Trong đó, con lười hai ngón là loại ăn tạp, nghĩa là vừa ăn lá cây, vừa là loại ăn thịt. Con lười ba ngón là "động vật ăn lá", có nghĩa là chúng ta chỉ có thể ăn lá và hoa. Vốn dĩ lá rất ít chất dinh dưỡng, và chứa rất ít năng lượng. Nên loai lười ba ngón tìm cách tồn tại với rất ít năng lượng bằng cách di chuyển chậm hơn.
Su that ngo ngang ve loai dong vat cham chap nhat hanh tinh-Hinh-6
 Điều này cũng dễ hiểu. Hãy tưởng tượng bạn sẽ chuyển chậm như thế nào nếu bạn chỉ có thể ăn lá cây thay vì tất cả trái cây và rau quả giàu năng lượng, hay rau thịt cá đủ đầy.
Su that ngo ngang ve loai dong vat cham chap nhat hanh tinh-Hinh-7
 Không chỉ là do tập tính, mọi thứ trong con lười đều chậm, ví dụ tiêu biểu nhất là hệ tiêu hóa của chúng. Con người mất khoảng 1 - 2 ngày để cơ thể hấp thụ xong dưỡng chất của một bữa ăn. Còn với loài lười, muốn tiêu hóa hết vài chiếc lá, chúng cần khoảng... 30 ngày. Thế nên, để bảo toàn năng lượng, chúng phải đi chậm theo đặc tính vốn có. Trên thực tế, con lười sử dụng năng lượng ít hơn khoảng 90% so với động vật có vú trung bình.
Su that ngo ngang ve loai dong vat cham chap nhat hanh tinh-Hinh-8
 Thế nên, ở loài lười, chúng luôn tìm cách giữ cho năng lượng của chúng bảo toàn vốn dĩ đã thấp bằng cách nghỉ ngơi nhiều và không di chuyển thường xuyên và phải đi với tốc độ chậm. Con nào càng thuần về lá cây, nó còn phải đi chậm hơn để bảo toàn, dự trữ năng lượng.
Su that ngo ngang ve loai dong vat cham chap nhat hanh tinh-Hinh-9
 Ngoài ra, nguyên nhân của sự chậm chạp ở lười một phần do thị lực kém của chúng. Các nghiên cứu khoa học cho thấy loài lười đã mất khả năng nhìn từ khoảng 60 triệu năm trước. Vì vậy vào ban ngày, một con lười thực sự không thể nhìn thấy gì vì quá sáng.
Su that ngo ngang ve loai dong vat cham chap nhat hanh tinh-Hinh-10
 Di chuyển chậm chính là một sự tiến hóa để đảm bảo an toàn cho loài thú này. Khi không thể nhìn, chúng chỉ có thể chậm chạp bò từng bước, cảm nhận môi trường xung quanh một cách cẩn thận để không bị rơi khỏi cây.
Su that ngo ngang ve loai dong vat cham chap nhat hanh tinh-Hinh-11
Thật không may, khi nhiều cây trong rừng bị chặt, những con lười phải đi xa hơn dọc xa theo mặt đất để tìm kiếm thức ăn cộng với tốc độ chậm.
Su that ngo ngang ve loai dong vat cham chap nhat hanh tinh-Hinh-12
 Điều này làm cho những động vật quý hiếm này gặp nguy hiểm trước các loài như mèo hoang dã và báo đốm. Tình trạng trên cũng đang làm giảm bớt về số lượng còn lại trên thế giới, đặc biệt là loài lười ba ngón lùn tịt vốn đang ở mức tuyệt chủng “cực kỳ nguy cấp”.

Đọc nhiều nhất

Tin mới