Làm gì có chuyện con gái tuổi Dần cao số, "hãm chồng" như mẹ nghĩ, mẹ đừng mê tín như vậy nữa nhé!
Theo Em Đẹp
Ngày còn yêu nhau, anh ấy đưa con về ra mắt gia đình mẹ, ban đầu gia đình vồn vã, chào đón, niềm nở tiếp chuyện con. Nhưng sau tràng câu hỏi về tuổi tác, gia đình, công việc của con là một tiếng thở dài ngao ngán, là những ánh mắt khó chịu, soi mói. Mẹ chẳng còn vồn vã với con, chẳng thân thiện như trước nữa. Làm bữa cơm tâm huyết mà con soạn sửa khi về ra mắt ở nhà mẹ cũng chẳng có gì vui vẻ, ngon lành. Đến độ, con về cũng chẳng ai buồn tiễn.
Con nhận ra những thay đổi của mọi người trong nhà mình, nhưng chẳng hiểu mình sai ở đâu. Con chỉ hiểu một điều, con đã thất bại trong việc chinh phục mẹ. Con phải gặng hỏi rất nhiều lần, anh ấy mới nói rằng vì con tuổi Dần, cao số, sát phu, đường tình duyên lận đận. Mẹ sợ, cuộc đời anh gắn với con sẽ là những chuỗi ngày vất vả, chẳng mấy tốt đẹp thậm chí còn nguy hiểm. Rồi mẹ còn sợ, nếu con về làm dâu mẹ, với bản tính ngang bướng, dám nói dám làm mà tử vi đã vận cho con gái tuổi Dần thì con còn có thể làm… ‘bà dâu’ của mẹ.
Đến độ, con ra về cũng chẳng ai thèm tiễn.
Con buồn lắm mẹ ơi, không hiểu tại sao nhiều người lại có tư tưởng nặng nề như vậy? Lại lấy năm sinh, năm tuổi của con để đánh giá bản chất con người? Cứ như thể con gái tuổi Dần đã trở thành một bức họa đóng khung treo sẵn về những điều xấu xa, nên tránh và cứ như thể, đã có một nhân vật lịch sử nào minh chứng cho điều phức tạp đó.
Con đã nghĩ đến việc chia tay, nhưng vì hai chúng con yêu nhau nên không thể xa nổi. Ít nhất là hơn 1 lần mẹ gọi điện cho con nói nên tránh xa con trai mẹ, gia đình mẹ không chào đón con, nhưng con đã không làm. Mẹ giận lắm phải không ạ? Cuối cùng, mẹ còn phải miễn cưỡng chấp nhận con, chấp nhận cuộc hôn nhân này vì lý do con có bầu. Đó là kế hoạch của chồng con, chứ thực tâm con chỉ muốn đường đường chính chính được mẹ chào đón mà thôi.
Con về làm dâu mẹ, thật đau lòng chứ chẳng vui vẻ gì. Nhưng vì tình yêu và vì có con nên con chấp nhận tất cả, con biết sẽ có nhiều gian khổ, nhưng con vẫn nuôi niềm tin vào ánh mắt ngày đầu tiên mẹ nhìn con. Có vẻ nó xa vời và mông lung quá mẹ ạ.
Mẹ biết không, là vợ chồng sống cùng nhau như một cái rổ đựng bát đĩa, bát đĩa còn xô nhau huống gì là vợ chồng, làm sao không có chuyện này chuyện nọ. Suốt ngày con cứ phải nghe những câu trách móc, xỉa xói của mẹ. Mỗi lần vợ chồng con cự cãi nhau, dù không biết nguyên nhân là gì, mẹ đã nhảy vào xỉa xói ‘mở mắt ra chưa con, đã bảo đừng lấy con gái tuổi dần mà lại. Giờ nó làm chồng, cưỡi lên đầu lên cổ cho chưa?’.
Hay đến chuyện chồng con ốm vặt mẹ cũng đổ tại con tuổi Dần cao số. Rồi còn luôn miệng cảnh báo, đây chỉ là dấu hiệu mở đầu thôi, về sau không biết sự việc còn đi tới đâu. Con nghĩ, tại sao mẹ lại làm như vậy? Mọi việc lớn bé, rủi ro, những điều không tốt đẹp mẹ đều đổ lỗi lên đầu con hết, như thế con kéo tai họa đến cho chồng, cho gia đình này vậy. Cho dù thực tế, con đã cố hết sức để làm tròn trách nhiệm của người vợ, người con dâu.
Có bầu, con mệt, con làm nũng chồng con thì mẹ cũng gằn giọng ‘là đàn bà, không biết chiều chồng, lúc nào cũng muốn chồng chiều’. Con buồn lắm, mẹ có hiểu không? Con chưa bao giờ phàn nàn, hay kêu khổ, kêu mệt với mẹ, chỉ im lặng, cố gắng để vừa lòng mẹ, nhưng mẹ cũng đâu có hiểu.
Con sinh, mẹ cũng chẳng ngó ngàng. Mẹ thở dài thườn thượt khi biết đó là cháu gái. Mẹ nói như rỉa rói tim gan con vậy ‘sinh con gái mà lại năm Dần nữa, rồi lại giống mẹ nó thôi. Lại mang đau khổ, không may mắn đến cho gia đình người khác. Tôi thật không có phúc’. Và cho đến giờ, con gái con gần 5 tuổi rồi, mẹ cũng chẳng chăm ẵm, chẳng quan tâm trông nom gì. Con đau lắm, khi nghĩ, con gái mình từ bé đã phải chịu thiệt thòi.
Chồng con chở bố đi ăn cưới, bị ngã xe vào viện, nhưng lỗi là do chồng con say rượu đi ẩu. Con còn chưa kịp hoàn hồn, hết lo lắng thì mẹ lại đổ lỗi cho con. Mẹ đẩy con ra khỏi phòng bố như đuổi tà, rồi chỉ vào mặt chồng con mà nói ‘Lấy vợ tuổi dần bị thế này còn nhẹ đấy, may ba đời nhà mình tích phúc, chứ không hôm nay chết cả hai bố con’. Nhưng con có phải là người gây ra lỗi đâu, lỗi là do chồng con, mẹ chẳng trách anh ấy, cứ đổ lên đầu con vậy?
Mẹ ơi, con sẽ cố gắng, sẽ chứng minh cho mẹ thấy, con là người con dâu tốt, hiếu thảo, là người vợ hiền, người mẹ chu đáo. Mẹ hãy cứ tin 'Đức năng thắng số’ và ở đời ‘nhân định thắng thiên’ đi nhé. Bởi con sẽ không bao giờ làm ra điều gì sai trái và có lỗi với gia đình này đâu. Làm gì có chuyện con gái tuổi Dần cao số, hãm chồng như mẹ nghĩ, mẹ đừng mê tín như vậy nữa nhé!
Người phụ nữ, sướng hay khổ nhờ tấm chồng và nhờ ở nhà chồng mẹ ạ. Con sẽ thật sự sung sướng nếu được mẹ xem là con dâu, được mẹ đối xử tốt hơn. Cao số, may mắn hay không đâu phải ở tuổi tác? Mà nếu có thì đâu phải lỗi ở con? Con và chồng yêu nhau là do duyên kiếp, hạnh phúc, suôn sẻ là điều may, còn không may thì sẽ phải chịu khổ đau… điều đấy đâu phải do con quyết định.
Mẹ ơi, nếu mẹ yêu thương con, thì có lẽ cuộc sống của chồng con cũng bớt đi đau khổ, anh ấy sẽ yên tâm làm việc, chẳng phải lo lắng nọ kia. Chính mẹ cũng đang khiến cuộc sống gia đình mình đảo lộn vì nhưng suy nghĩ ấy đấy. Bởi vì, chẳng có chuyện cao số, hay sát phu hoặc kìm hãm gì khi con là con gái tuổi Dầnđâu. Mẹ ạ!
>>> Mời quý độc giả xem video hài hước về ngoại tình (nguồn Youtube):
Tôi đã từng lo lắng chồng ngoại tình và nghĩ rằng, cả đời này mình sẽ không bao giờ phản bội chồng.
Chị sợ nhất là cảnh ngoại tình rồi gia đình tan nát, cuộc sống vợ chồng gắn bó rồi lại ly tan.Với một người đàn bà, không tự nhiên người ta sợ chồng mình ngoại tình. Bởi, chồng chị quá vô tâm, quá lạnh lùng. Bởi chồng chị quá hờ hững với vợ con nên chị lúc nào cũng nơm nớp trong lòng.
Hành trình nuôi con đầy nước mắt của bà mẹ cụt tay
(Khỏe Plus 24h) - Bạn sẽ vô cùng bất ngờ khi thấy cô gái cụt tay bé nhỏ ngày nào đã trở thành người mẹ. Những hình ảnh dưới đây cho thấy cô ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ và nghị lực.
Năm 2016, Nhiếp ảnh gia Trần Vĩnh Hằng đến thành phố Sán Đầu tìm gặp Lệ Bình. Anh vô cùng bất ngờ khi thấy cô gái cụt tay bé nhỏ ngày nào đã trở thành người mẹ. Năm nay 28 tuổi, cô đang hạnh phúc chơi đùa với con gái
Năm 2002, Trong một lần đi công tác ở Long Sơn, tỉnh Hồ Nam. Trần Vĩnh Hằng gặp 3 đứa trẻ đang gánh cỏ về nhà. Anh ngẫu hứng chụp một tấm ảnh và bất ngờ phát hiện cô bé đi ngoài cùng không có tay. Đây là lần đầu tiên Trần Vĩnh Hằng gặp Lệ Bình. Năm đó cô bé 14 tuổi.
Lên 4 tuổi, Lệ Bình bị điện giật, buộc phải cắt bỏ hai tay. Để có tiền trang trải cho cuộc sống. Bố mẹ cô bỏ xứ đi làm ăn xa. Lệ Bình và hai em được ông bà gần 60 tuổi nuôi dưỡng.
Kể từ đó, bố mẹ Lệ Bình hầu như không trở lại. Bỏ ba đứa con bơ vơ, lớn lên như cỏ dại. Lệ Bình buộc phải dựa vào sự giúp đỡ của làng xóm. Tuy nhiên, có nhiều những chuyện, cô chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
Từ năm 2003, nhiếp ảnh gia Trần Vĩnh Hằng mỗi lần đến thăm, đều tặng Lệ Bình tiền, thuốc men và quần áo. Đồng thời ghi chép lại quá trình sống của cô bé đầy nghị lực này. Trong ảnh, Lệ Bình đang gồng mình kéo bò với sợi dây thừng buộc quanh cổ.
Ngoài chăn bò, mỗi ngày Lệ Bình đều theo bà ngoại lên núi gánh cỏ.
Dù tật nguyền, nhưng là con gái lớn . Lệ Bình thường san xẻ công việc giúp ông bà. Mỗi lần nấu cơm, Lệ Bình phải kẹp ống thổi bằng chân để nổi lửa, bụi tro bếp khiến mắt cô nhoèn ướt.
Thật khó có thể tượng tượng được nghị lực sống, đức tính kiên nhẫn và sự chăm chỉ của Lệ Bình. Cô có thể làm mọi việc với đôi chân khéo léo. Tuy nhiên, những điều đó cũng khiến các ngón chân cô trở nên to bè.
Lệ Bình có thể sinh hoạt gần như một người bình thường. Ăn uống chỉ là chuyện nhỏ đối với cô.
Lệ Bình còn nhận trông đám nhỏ trong làng. Chỉ cần cắn chặt vào vai áo, cô có thể dễ dàng nhấc một đứa trẻ nặng 10 kg.
Vì khuyết tật, nên Lệ Bình không được tới trường. Nhưng đôi lúc cô vẫn lặn lội hơn 40 cây số xuống núi chỉ để học lỏm bên vách lớp. Có thời gian rảnh, Lệ Bình lại lấy sách vở của đứa em trai mình ra tự học.
Năm 2012, Lệ Bình bé nhỏ ngày nào cũng đã dần trưởng thành. Khi đó, ông nội của cô đã mất, bà cũng ngày càng già hơn. Lệ Bình một thân một mình quán xuyến mọi việc.
Sau hơn 20 năm thiếu vắng tình yêu thương của cha mẹ. Cuối cùng Lệ Bình cũng chuyển đến thành phố Sán Đầu, tỉnh Quảng Đông để đoàn tụ với gia đình. Tại đây, cô kết hôn với một người đàn ông trẻ.
Người đàn ông này tên Trịnh Truyền Vinh. Vì tình yêu, anh bất chấp tuổi tác ít hơn Lệ Bình vài tuổi và vượt qua sự ngăn cấm của gia đình để kết hôn với cô. Năm nay, họ vừa sinh hạ một cô con gái kháu khỉnh.
Khoảng thời gian khó khăn đã qua đi. Lúc này, Lệ Bình tràn đầy tự tin và sức mạnh để tiến bước đến tương lai. Cô muốn tìm việc, cô muốn được làm việc. Lệ Bình nói: "Tôi biết thêu, tôi biết làm mọi thứ..."
(Kiến Thức) - Dùng bao cao su là một trong những biện pháp tránh thai an toàn, hiệu quả. Tuy nhiên không chỉ nam giới, ngay cả phụ nữ cũng ngại dùng bao cao su trong quá trình ân ái.
Ban đầu thì khá ổn, anh Trương rất hòa thuận với chủ, nhưng sau đó, bà chủ lại yêu cầu anh Trương là bảo mẫu thì phải giặt đồ lót và rửa chân cho mình.
Chỉ một tuần sau cưới, cô gái ở Nam Định phát hiện chồng làm một người con gái khác có bầu. Thêm một tuần nữa để cô quyết định ly hôn. Còn có cô dâu nọ ở Bạc Liêu, chỉ hai ngày sau cưới đã tháo chạy...
Mẹ tôi ở quê hay đau ốm nên không lên chăm cháu nội được. Vợ chồng tôi đang sinh sống ở thành phố cùng anh chị, tôi cũng cố gắng thường xuyên sang thăm chị và cháu cho chị đỡ tủi thân.
Một chế độ dinh dưỡng lành mạnh không chỉ giúp cải thiện sức khỏe toàn diện mà còn nâng cao chức năng tinh hoàn, hỗ trợ quá trình sinh tinh và sản xuất hormone sinh dục.