3 nguyên nhân khiến Lã Bố chết thảm dưới tay Tào Tháo

Quý độc giả yêu thích tìm hiểu về giai đoạn Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc có đoán được đó là đội quân nào đã thất bại dưới tay Tào Tháo hay không?

Lã Bố là cái tên không còn xa lạ đối với hầu hết các bạn độc giả yêu thích những cuộc đấu trí thời Tam Quốc, nhưng chúng ta có thực sự hiểu hết các câu chuyện xoay quanh ông? Bài viết dưới đây sẽ mang tới cho các bạn những thông tin thú vị về nhân vật này.

Lã Bố từng là tướng dưới trướng của Đinh Nguyên và Đổng Trác. Sau đó dưới sự giúp đỡ của mọi người, trong đó có Trần Cung, ông chiếm giữ được Duận Châu và Từ Châu, khiến danh tiếng Lã Bố nức tiếng khắp vùng trung nguyên.

Thế nhưng thời gian Lã Bố giữ chức chư hầu không được lâu. Vấp phải sự tấn công dồn dập của Tào Tháo, cuối cùng Lã Bố cũng phải bước tới con đường diệt vong.

Xét trên phương diện lực lượng, dưới trướng Lã Bố, nói tới mưu trí có Trần Cung, nói tới võ lực có các đại tướng như Trương Liêu, Cao Thuận, đáng lý không thảm bại nhanh tới vậy. Thực lực của đội quân Lã Bố mạnh là thế, đâu là nguyên nhân dẫn tới kết cục thất bại nhanh chóng của ông?

Nguyên nhân đầu tiên phải kể tới bản tính đa nghi, không tin tưởng người thân cận của Lã Bố.

Theo ghi chép của "Tam Quốc chí", "Ngụy thư", "Lã Bố truyện": Lã Bố tuy dũng mãnh thiện chiến nhưng không có mưu lược. Hơn nữa tính cách lại đa nghi, hay sinh lòng nghi kỵ người khác nên khó mà kết nối được lòng quân.

Lã Bố không tín nhiệm người xung quanh, điển hình là câu chuyện của Trần Cung và Cao Thuận. Các kế sách của Trần Cung luôn không được Lã Bố tin dùng.

3 nguyen nhan khien La Bo chet tham duoi tay Tao Thao

Sau khi Lã Bố và Trần Cung rơi vào tay Tào Tháo, để làm nhục Trần Cung Tào Tháo đã nói: "Ông luôn tự cho mình là người thông tuệ, tại sao lại để tới bước đường này?" Trần Cung uất hận đáp lời: "Chỉ tiếc Lã Bố không dùng tới kế sách của ta, nếu không sẽ chẳng có ngày hôm nay."

Câu chuyện thứ hai là mối nghi kỵ của Lã Bố đối với tướng Cao Thuận, một con người  phẩm chất chính trực, có trước có sau, trung thành tận tụy, một tướng quân có thực lực.

Khi ấy, đội quân do Cao Thuận nắm giữ chỉ có hơn bảy trăm người nhưng cánh quân nhỏ bé này lại có biệt danh là "hãm trận doanh" ( lực lượng tinh nhuệ gồm 700 binh lính mang lối tấn công điên cuồng vào thẳng doanh trại của quân địch).

Khi xung trận, đội quân Cao Thuận trăm trận trăm thắng, lập không ít công lao. Lã Bố cho dù biết rằng Cao Thuận đối với mình trung thành hết mực, nhưng vẫn không yên tâm, nên đã bãi bỏ binh quyền của Cao Thuận, giao cho Ngụy Tục, một thống lĩnh có quan hệ họ hàng với mình.

Nguyên nhân thứ hai dẫn tới sự thất bại của Lã Bố, đó là do nội bộ tổ chức lục đục.

Lã Bố nghi kỵ mọi người xung quanh, khiến cho nội bộ lục đục, âu cũng là điều dễ hiểu. Bản tính đa nghi của Lã Bố được phản ánh qua sự phản bội của Hác Manh, một trong các tướng lĩnh của Lã Bố.

3 nguyen nhan khien La Bo chet tham duoi tay Tao Thao-Hinh-2

Việc Lã Bố làm chủ Từ Châu, khiến cho Viên Thuật vô cùng bất mãn,  xúi giục Hác Manh chống lại Lã Bố. Hác Manh lên kế hoạch phát động binh biến, dự định tập kích giết Lã Bố, nhưng sau đó lại bị Cao Thuận trấn áp.

Sau sự việc đó, Tào Tính, tướng của Hác Manh khai báo, Trần Cung cũng là đồng phạm, nhưng vì hết mực coi trọng Trần Cung, nên Lã Bố đã không truy cứu trách nhiệm.

Khi Tào Tháo bao vây Lã Bố, chính các tướng dưới trướng Lã Bố là Hầu Thành, Tống Hiến, Ngụy Tục đã phản bội, bắt Lã Bố và Trần Cung giao nộp cho Tào Tháo. Điều này cho thấy mối quan hệ giữa Lã Bố và thủ hạ sớm đã bằng mặt mà không bằng lòng.

Nguyên nhân thứ ba đến từ việc Lã Bố ham lợi nhỏ, coi thường đồng minh.

Ban đầu, khi Lã Bố ở Từ Châu, có ý định kết thân với Viên Thuật. Đây vốn dĩ là một sách lược hay nhưng Lã Bố lại tin nhầm lời Trần Đăng, theo đuổi chức quan mà tự ý hủy bỏ liên hôn với Viên Thuật, đã vậy còn bắt giữ sứ giả Viên Thuật phái tới giao cho Tào Tháo.

Sau đó, Viên Thuật nổi trận lôi đình đòi gây chiến, cho dù sau đó Lã Bố và Viên Thuật đã nối lại liên minh, nhưng do mối hận thù quá sâu đậm trước đó mà cùng hội mà không cùng thuyền. Vậy nên khi Lã Bố bị tấn công, Viên Thuật không hề thiện chí ứng cứu.

Có thể thấy, sự nghiệp và con người Lã Bố cho chúng ta thấy bài học triết lý nhân sinh sâu sắc về cách đối nhân xử thế của con người trong xã hội với nhau, lấy tín nghĩa làm gốc. Có như vậy chúng ta mới có thể xây dựng được sự nghiệp lâu bền.

Hai cao thủ Tam Quốc "ẩn tàng" một văn một võ, cả đời không xuất sơn

Thời kỳ Tam Quốc vẫn còn hai bậc thầy một văn một võ, đến hết đời cũng không xuất sơn, để rồi bị lu mờ giữa thời đại loạn thế anh hùng.

Cuộc đấu tranh giữa ba nước Ngụy - Thục - Ngô vào thời kỳ Tam Quốc có thể nói theo một cách khác là cuộc so tài giữa các mưu thần võ tướng.

Tào Ngụy dựa vào mưa trí của Tuân Úc, Quách Gia, Cổ Hử cùng với hàng ngàn võ tướng như Hạ Hầu Uyên, Trương Liêu, Trương Hợp để đối đầu với Gia Cát Lượng, Quan Vũ, Trương Phi, Triệu Vân của Thục Hán, đồng thời còn có tài trí của Chu Du, Lỗ Túc, Lục Tốn chỉ huy những mãnh tướng Lăng Thống, Cam Ninh, Chu Hằng của Đông Ngô.

Thời kỳ Tam Quốc vẫn còn hai bậc thầy một văn một võ, đến hết đời cũng không xuất sơn, để rồi bị lu mờ giữa thời đại loạn thế anh hùng.

Hai cao thu Tam Quoc
 Thủy Kính tiên sinh Tư Mã Huy.

Người đầu tiên đó là Thủy Kính tiên sinh Tư Mã Huy, một kỳ tài thời Đông Hán Hoàn Đế. Ông từng rất muốn báo ơn quốc gia, nhưng nhìn thấy Hoàng đế ngày đêm hoan lạc tửu sắc, đại thần tranh quyền đoạt lợi, vì vậy Thủy Kính tiên sinh mới từ bỏ ý niệm làm quan, trở về Kinh Châu mở một lớp học. . Mục đích không chỉ là truyền thụ tư tưởng trị quốc và tài năng của bản thân, mà còn để đào tạo một thế hệ kiệt xuất mới có thể giải cứu triều đại Đông Hán.

Ngoài Ngọa Long Gia Cát Lượng và Phượng Sồ Bàng Thống, lứa học trò kiệt xuất của ông còn rất nhiều cái tên nổi tiếng khác như Từ Thứ, Thôi Châu Bình hay Thạch Quảng Nguyên.

Hai cao thu Tam Quoc
Phượng Sồ Bàng Thống và Ngọa Long Gia Cát Lượng là hai đệ tử xuất sắc nhất của Thủy Kinh tiên sinh. 

Từ Thứ chính là người khiến Lưu Bị hiểu được tầm quan trọng của một quân sư trong quân đội, là người giúp Lưu Bị có những chiến thắng và giành được địa bàn đầu tiên trong sự nghiệp. Từ Thứ sau vì bất đắc dĩ mà đầu quân cho Tào Tháo, tuy không giúp Tào đánh Lưu Bị nhưng là người đào tạo ra thiếu niên thiên tài Tào Sung. Sau khi Tào Sung chết yểu, Từ Thứ trở thành một thành viên của quân Tây Lương, chính vì sự tồn tài của Từ Thứ mà tộc Hung Nô và tộc Khương không dám vượt biên.

Cùng với Từ Thứ, Thôi Châu Bình và Thạch Quảng Nguyên là những người bạn thân từ nhỏ của Gia Cát Lượng. Thôi Châu Bình không tham gia vào thế sự nhưng không vì thế mà tài năng của ông bị đánh giá thấp. Ông thích ngao du tự tại, kết giao và cùng đàm đạo với các anh hùng trong thiên hạ. Khi Lưu Bị "Tam cố thảo lư" đã có dịp thỉnh giáo Thôi Châu Bính, ông cũng đã có ý thăm dò Lưu Bị nhưng chỉ tiếc Lưu Bị lúc đó một lòng hướng về Gia Cát Lượng.

Còn Thạch Quảng Nguyên thì sớm đã ra sức giúp Tào Tháo, tài năng của ông sớm được trọng dụng và thăng tiến đến chức Thứ sử Thanh Châu. Thiết nghĩ có thể đào tạo ra một thế hệ toàn những văn thần mưu sĩ quái kiệt như vậy, đủ để chứng minh sự uyên bác của Thủy Kính tiên sinh như thế nào. Chỉ tiếc ông một đời an phận giảng đạo, sau cũng ung dung nhắm mắt tại chính giảng đường của mình.

Nhân vật còn lại là Thương pháp đại sư Đổng Uyên, từ trẻ ông đã bắt đầu ngao du giang hồ hành hiệp trượng nghĩa. Có lần Đổng Uyên đặt chân đến Tịnh Châu, nhìn thấy quân Hung Nô cướp bóc dân Hán, ông đơn thương độc mã xông vào giữa đại quân Hung Nô, giết thủ lĩnh của chúng.

Những tướng lĩnh khác thấy vậy liền xông lên tấn công Đổng Uyên nhưng bị ông vung thương lần lượt đoạt mạng từng tên một, khiến quân Hung Nô hoảng sợ tháo chạy. Cũng sau sự kiện này, Đổng Uyên nghĩ rằng sức lực con người có hạn, cần thêm nhiều người như ông mới đủ để bảo vệ bá tánh. Ông quyết đi tìm những đứa trẻ có tư chất thiên phú và truyền dạy cho chúng tinh hoa võ nghệ cả đời của ông.

Đại đệ tử của ông là Bắc Địa thương vương Trương Tú. Sau khi xuất sư, Trương Tú trở về quê nhà Tây Lương gia nhập quân đội báo quốc. Võ nghệ cao cường lại gan dạ trung nghĩa, Trương Tú được tướng lĩnh cao cấp quân Tây Lương là Trương Tế nhận làm nghĩa tử. Sau khi Trương Tế chết, Trương Tú kế thừa quân đội, từng chém chết con trưởng Tào Ngang và ái tướng Điển Vị của Tào Tháo tại Uyển Thành, Tào Tháo suýt chút nữa cũng bỏ mạng tại đây.

Đệ tử thứ hai của Đổng Uyên là Trương Nhậm, được coi là đệ nhất đại tướng Xuyên Thục, sau khi xuất sư thì được Lưu Chương chiêu mộ, chỉ trong một thời gian ngắn đã đạt được vị trí cấp cao trong quân đội. Khi Lưu Bị công đánh Thành Đô đã gặp không ít khó khăn với Trương Nhậm, đến Phượng Sồ Bàng Thống cũng mất mạng tại trận chiến này. Sau khi Lưu Chương đầu hàng, Trương Nhậm cũng tự vẫn để làm chọn chữ "nghĩa".

Đệ tử thứ 3 của Đổng Uyên là một nhân vật rất quen thuộc, Thường Sơn Triệu Tử Long hay còn gọi là Triệu Vân. Sự tích về Triệu Vân có lẽ không cần phải giới thiệu vì quá nổi tiếng. Sau khi Triệu Vân xuất sư không lâu thì Đổng Uyên cũng qua đời ở trên núi.

Lưu Bị bạc đãi vợ con như thế nào?

Ít nhất 4 lần, khi thua trận, Lưu Bị mặc kệ vợ con, chạy mất dép để thoát thân.

Câu nói nổi tiếng: “Bạn bè như chân tay, vợ con như quần áo” chính là câu nói từ miệng của Lưu Bị mà ra. Có thể nói, trong mắt Lưu Bị, vợ con chẳng qua là một thứ đồ vật tùy lúc có thể mặc vào cởi ra mà thôi…

Đọc nhiều nhất

Tin mới