16 cuộc gọi nhỡ và cái chết oan uổng của người vợ

16 cuộc điện thoại của vợ, anh lạnh lùng không nghe một cuộc nào. Giờ đây, anh đau tới mức không thể rơi nổi nước mắt.

Mỗi lần được bạn bè, họ hàng giới thiệu bạn gái, anh lại đây đẩy chối từ. Anh đã góa vợ 7 năm nay nhưng chưa bao giờ người ta thấy anh nói đến chuyện sẽ đi bước nữa.

Dường như nỗi đau từ cái chết của vợ vẫn chưa thôi rỉ máu trong trái tim anh. Ngày vợ mất, anh như hóa điên. Anh tự đổ lỗi cho mình trước cái chết của chị và có lẽ sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân.

16 cuoc goi nho va cai chet oan uong cua nguoi vo
 Ảnh minh họa. Nguồn: Yan
Vợ anh mất bởi một vụ tai nạn giao thông, khi anh vẫn đang mê mải say sưa bên bàn nhậu với bạn hữu. Anh không gây ra cái chết cho chị, đó là một tai nạn mà không ai ngờ tới nhưng anh không bao giờ có thể chấp nhận được việc mình đã không có mặt bên vợ trong những phút cuối cùng của cuộc đời chị, khi mà chị cần anh nhất. Anh vẫn còn nhớ như in cái đêm định mệnh ấy.

Bảy năm qua, chưa một đêm nào anh ngủ ngon giấc. Cứ nhắm mắt lại là từng chi tiết lại hiện lên trong đầu anh, rõ mồn một. Anh như thể đã sống lại đêm đó, rất nhiều lần, nhưng anh chẳng thể làm gì để thay đổi mọi việc, anh không thể làm vợ mình sống lại. Mỗi ngày qua đi là một ngày lương tâm anh bị dằn vặt, cắn rứt. Anh mắc kẹt trong nỗi đau của quá khứ mà không sao thoát ra được.

Thỉnh thoảng anh lại lấy ảnh chị ra ngắm nhìn, anh ngắm chị nhiều tới nỗi bức ảnh bạc cả màu. Trong ảnh, chị vẫn cười thật tươi, thật hiền từ. Rồi anh lại tự hỏi: “Ở trên trời, chị vui hay buồn? Chị có tha thứ cho anh không?” Nhưng anh thì không thể tha thứ cho mình. Từ ngày chị mất, anh không hề thay đổi bất cứ một vật dụng gì trong nhà, bởi mỗi đồ vật đều nhắc anh nhớ tới chị, như thể chị vẫn còn đâu đây. Và như thế, những ngày hạnh phúc của anh chị dường như vẫn còn rất mới.

Anh cứ tự ru ngủ mình trong một quá khứ mơ hồ để níu kéo hình bóng của chị. Chị là mối tình đầu của anh. Anh chị yêu nhau từ thời còn ngồi trên ghế phổ thông. Tình yêu của họ đã trải qua đủ mọi cung bậc của cảm xúc, cả ngọt ngào lẫn đắng cay. Chị đã chờ đợi anh đến khi anh tốt nghiệp Đại học, có việc làm ổn định rồi mới tiến tới hôn nhân. Dù tình yêu đã trải qua rất nhiều thử thách, những tưởng rằng đã đến lúc chín muồi, nhưng hôn nhân lại là một chuyện hoàn toàn khác.

Những ngày đầu mới cưới, cũng như bao đôi uyên ương trẻ khác, đời sống của đôi vợ chồng trẻ rất mặn nồng, thắm thiết. Nhưng rồi, như một câu nói hài hước nhưng đầy triết lý: “Tình yêu là ánh sao trên trời, còn hôn nhân là cái hố mà khi mải ngắm sao người ta sa chân vào”, cuộc sống lứa đôi bắt đầu nảy sinh bao điều phiền nhiễu, rắc rối.

Hồi ấy, dù mới ra trường nhưng anh đã có một công việc khá tốt với mức lương mà nhiều người phải mơ ước. Anh thừa sức để lo cho gia đình một cuộc sống sung túc, đủ đầy. Bởi vậy mà anh đề nghị chị bỏ công việc kế toán với mức lương bèo bọt để ở nhà nghỉ ngơi, có nhiều thời gian chăm sóc cho gia đình. Vợ anh vốn là người quảng giao, chị không muốn nghỉ việc, nhưng để chiều lòng chồng, chị vẫn gật đầu đồng ý.

Bốn bức tường và công việc nội trợ ngày nào cũng như ngày nào nhanh chóng khiến chị thấy nhàm chán. Cả ngày, chị chẳng có thú vui gì khác ngoài việc ngóng chồng về. Anh trở thành mối quan tâm duy nhất của chị.

Nhưng chị lại không phải mối quan tâm duy nhất của anh. Ngoài vợ ra, anh còn bao nhiêu chuyện khác phải lo nghĩ. Anh còn công việc, còn sự nghiệp, còn bước đường thăng tiến. Anh không thể lúc nào cũng về nhà đúng giờ và không tỏ ra mỏi mệt. Anh không thể tối nào cũng ăn những bữa cơm chị nấu. Anh còn phải giao lưu, nhậu nhẹt với bạn bè, tiếp khách với cấp trên… Nhưng vợ anh thì không thể thông cảm điều ấy. Chị yêu và lo lắng cho anh rất nhiều. Chị sợ rằng anh uống rồi say xỉn, tự đi xe sẽ rất nguy hiểm. Chị sợ rượu bia nhiều sẽ làm hại sức khỏe của anh.

Bởi vậy mà mỗi khi anh về muộn, chị lại liên tục gọi điện hỏi han, nhắc nhở. Có nhiều lần, chị còn tới tận nơi anh đang uống rượu để chờ đưa anh về. Chị không ồn ào, chỉ nhẫn nại và kiên trì quan tâm anh, nhưng với anh, đó là cả một sự nhiễu nhương. Anh khó chịu vì sự chăm lo thái quá của vợ. Anh xấu hổ với bạn hữu khi được vợ đưa về. Những cuộc điện thoại của chị là sự quấy rối đối với anh. Anh cảm thấy mình mất tự do vì bị vợ “quản lý”. Giữa hai vợ chồng bắt đầu nảy ra những cuộc cãi cọ.

Anh chị cãi nhau ngày càng nhiều hơn. Chị giận dỗi, còn anh vẫn nhậu nhẹt như cũ. Dù biết rằng động cơ của vợ chỉ là tình yêu với mình, nhưng anh vẫn không thể gạt khỏi đầu những nỗi bực tức, khó chịu. Chán nản cảnh chồng vợ lạnh nhạt, anh càng đi nhiều hơn, mải miết hơn với những cuộc bia rượu. Anh biết rằng mỗi khi trở về, chờ đón anh sẽ là bộ mặt nhăn nhó và những lời nhiếc móc của vợ, dù rằng sau đó chị có chăm sóc anh chu đáo thế nào đi nữa, nhưng thái độ của chị vẫn luôn khiến anh cảm thấy nặng nề.

Anh chỉ ước gì chị niềm nở chào đón anh, nói với anh những lời yêu thương ngọt ngào, dịu dàng và trừu mến với anh như trước đây, nhưng chị đã không làm thế. Chị đã không hiểu được nỗi lòng của anh, cũng như anh đã không thấu hiểu cho chị. Khoảng cách giữa hai người cứ dần giãn ra trong khi tình yêu vẫn còn sâu đậm. Không ai cố gắng để nói với ai, họ chỉ âm thầm đau khổ.

Rồi vào cái đêm định mệnh ấy, anh ngồi nhậu với bạn như bao lần khác. Càng về khuya, cuộc rượu càng vào hồi rôm rả. Khi rượu đã ngà ngà, những người đàn ông mới nói đủ thứ trên trời, dưới bể, và chuyện gì cũng thật hấp dẫn, hay ho và có duyên cả, bởi vậy, dù đồng hồ đã điểm sang ngày hôm sau, nhưng vẫn chẳng ai muốn bỏ cuộc vui.

Và cũng như bao lần khác, máy điện thoại của anh rung lên bần bật bởi những cuộc điện thoại của vợ. Anh biết, nếu nhấc máy lên, như bao lần khác, anh sẽ nghe ở đầu dây bên kia những lời thúc giục, ca cẩm đến sốt ruột của chị. Bởi vậy, anh nhăn nhó chuyển máy sang chế độ im lặng rồi nhanh chóng đút lại chiếc điện thoại vào chỗ quen thuộc của nó trong túi quần. Anh vẫn say sưa nhậu tiếp với bạn, quyết không để những lời phàn nàn của vợ làm cuộc vui đứt quãng. Nhưng điện thoại không ngừng rung khiến cho anh cáu kỉnh, bực tức, lầm rầm chửi rủa, anh tắt máy. Thế là yên chuyện! Cuộc nhậu lại vào hồi say sưa, vui vẻ.

Nhưng ở đầu dây bên kia, vợ anh đang cố gọi cho anh bằng chút sức lực cuối cùng. Đứng trước ranh giới mong manh của sự sống và cái chết, trong đầu chị chỉ có hình bóng của anh. Ước nguyện của chị chỉ là được nhìn thấy anh trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, được nói với anh một lời yêu thương cuối. Nhưng anh đã không bắt máy. Đáp lại chị chỉ có những tiếng tút dài vô cảm đến vô tận. Chị đã không gặp được anh. Chị đã đối diện với cái chết bằng sự cô đơn đến cùng cực. Chị đã ra đi vĩnh viễn.

Còn anh, sau cuộc nhậu trở về, anh đã say xỉn tới mức lăn ra ngủ khi vừa bước chân về tới nhà. Anh không còn đủ tỉnh táo để nhận ra sự vắng mặt của vợ. Nhưng giấc ngủ của anh nhanh chóng bị đánh thức bởi những tiếng gọi thất thanh của mẹ. Mẹ anh với vẻ mặt thất thần, đôi mắt sưng húp nhòa nước báo cho anh cái tin dữ: vợ anh đã mất vì một vụ tai nạn giao thông. Cái tin vợ chết như một gáo nước buốt giá dội thẳng vào anh, làm tan hết hơi rượu. Anh sực tỉnh, hoảng hốt lao đi tìm vợ. Nhưng khi anh đến thì đã quá muộn. Chị nằm đó, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân lạnh toát, sự sống đã rời bỏ chị, và anh tưởng rằng nó cũng đang rời bỏ anh.

Người ta kể lại rằng chị bị một tay tài xế ngủ gật đâm phải khi một mình ra đường giữa đêm. Anh quặn lòng khi biết khi ấy chị đang đi tìm anh. Thứ cuối cùng của chị người ta đưa cho anh là chiếc điện thoại xây xát. Họ bảo rằng khi xe cấp cứu đến, chị vẫn còn khá tỉnh táo, chị giữ chặt điện thoại trong tay và liên tục gọi, gọi đến khi chị ngất lịm và rơi vào hôn mê. Anh run rẩy cầm chiếc điện thoại của vợ, thấy trong đó có 16 cuộc gọi đến máy của anh và một tin nhắn còn chưa kịp gửi. Chị đã viết, vẻn vẹn rằng: “Em xin lỗi vì tất cả. Yêu anh”.

Chỉ vài chữ ấy thôi nhưng là tất cả sức lực còn lại của chị, anh biết điều ấy. 16 cuộc điện thoại của vợ, anh đã lạnh lùng không nghe một cuộc nào vì nghĩ rằng đó là chuyện nhảm nhí. Giờ đây, khi đứng trước di ảnh của chị, anh đau tới mức không thể rơi nổi nước mắt. Cả cuộc đời này, có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ tha thứ được cho bản thân.

Xôn xao bài viết “Lợi ích của việc sợ vợ“


Mở đầu anh chồng khẳng định: "Ừ, vợ ta - ta sợ chứ có gì đâu mà mắc cỡ! Khối kẻ huênh hoang lên mặt mắng nhiếc ta rằng: “Đàn ông mà răm rắp nghe lời vợ, sợ vợ một phép thế kia thì có mà… vứt!”.

Để chứng minh cho những "lợi ích của việc sợ vợ" của mình, anh chồng phân tích:

"Sợ vợ nên ta… tiêu xài thông minh hơn: Đến tháng, lương lãnh mang về, ta mang gửi hết cho vợ. Vợ “phát” lại cho ít trăm dằn túi. “Hẻo” quá nên ta nào dám hào phóng cho các cuộc vui bù khú với bạn bè. Ngày thường, ngoài cà-phê, ta phải tính toán để cắt giảm hết các khoản linh tinh như thuốc lá, cá độ.

Mua sắm cái gì cũng đã phải bàn bạc với vợ, nghe vợ cân nhắc tính toán thiệt hơn. Chẳng thế mà tuy lương chẳng phải thuộc hàng “đại gia”, nhưng chỉ sau ít năm cùng vợ tiết kiệm chi tiêu, nhìn lại vợ chồng ta đã có đầy đủ xe tay ga, tivi màn hình phẳng... Thử hỏi, nếu không sợ vợ, có bao nhiêu xài thả cửa hết bấy nhiêu, làm gì có chuyện nhà cao cửa rộng?

Sợ vợ nên ta… (chắc sẽ) sống thọ hơn: Ta vừa cầm điếu thuốc, vợ đã quắc mắt “nạt”: “Anh biết hút thuốc có hại cho sức khỏe không?”. Muốn đi nhậu với bạn bè, vợ tiễn ra tận cổng: “Anh uống ít thôi! Xỉn về là… biết tay em!”. Thôi thì đành nghe theo. Mấy thằng bạn bĩu môi: “Đúng là thứ sợ vợ!”.

Ấy thế mà, đến lúc khám sức khỏe định kỳ cơ quan, trong khi khối cậu cuống cuồng lên vì gan nhiễm mỡ, mỡ trong máu, tăng huyết áp… (toàn mấy “món” có được nhờ thuốc lá, rượu chè) thì ta khoái chí với lời khen của bác sĩ: “Giữ sức khỏe tốt!”. Đấy, không công của vợ thì ai vào đây?

Sợ vợ nên… con ta gần gũi ta hơn: Hết giờ làm là phải về nhà. Thay vì xem đá banh chờ đến lúc vợ dọn cơm mời ăn như đám bạn bè “tốt phước”, ta phải lọ mọ vào bếp cùng với vợ. Vợ nấu cơm thì ta nhặt rau. Vợ rửa chén thì ta quét nhà. Con ta “tội nghiệp” bố nên cũng xắn tay vào giúp bố. Hai bố con vừa dọn dẹp vừa cười đùa với nhau như hai “thằng bạn”.

Ừ, cũng nhờ chuyện này, thay vì dán mắt vào màn hình tivi, ta được vợ “bắt” chơi với con, dò bài cho con. Bố con ta vô tình có thời gian gần gũi nhau nhiều hơn. Chả thế mà cu cậu lúc nào cũng hớn hở: “Bố về, bố về!”, “Yêu bố nhất trên đời!”. Riêng khoản này thôi, ta cũng ăn đứt mấy thằng bạn rồi.

Và sợ vợ, nên ta… giúp xã hội tốt hơn lên: Có gã đàn ông sợ vợ nào dám… bạo hành với vợ, đánh vợ, đánh con không? Có gã đàn ông sợ vợ nào dám… lăng nhăng bên ngoài, bồ bịch lung tung không? Cứ xem tỷ lệ bạo hành, ngoại tình, ly hôn thì biết. Đàn ông càng sợ vợ càng… ít dám phạm vào các chuyện “động trời” này. Chẳng phải điều đó giúp gia đình yên ấm, xã hội ổn định hơn sao? Sợ vợ, ta biết cách chia sẻ việc nhà, để cho vợ có thêm thời gian nghỉ ngơi, giải trí, học hành. Vợ chồng con cái gần gũi nhau hơn". 

Cuối cùng, anh chồng này rút ra kết luận rằng, chỉ chừng ấy lợi ích thôi cũng đủ thấm thía hết chuyện sợ vợ đã mang đến cho anh những gì. Thế nên anh tặng lại các chiến hữu mấy câu thơ được truyền miệng nhau như sau: "Dù không sinh đẻ ra ta/ Nhưng công nuôi dưỡng thật là lớn lao/ Khi ta đau ốm xanh xao/ Vợ lo chăm sóc hồng hào khỏe ngay/ Sợ ta đi trật đường ray/ Vợ liền theo dõi kéo ngay về nhà/ Khi ta tán tỉnh ba hoa/ Vợ liền “quát nạt” để mà răn đe/ Lời vợ dạy phải lắng nghe/ Mai sau “khôn lớn” mà khoe mọi người / Nói ra xin hãy chớ cười/ Vợ ta ta sợ, vợ người... còn lâu!”.

Cư dân mạng truyền tay nhau "Lợi ích của việc sợ vợ".
 Cư dân mạng truyền tay nhau "Lợi ích của việc sợ vợ".

Bài phân tích về lợi ích của việc sợ vợ của tác giả dường như được sự ủng hộ của phái nữ. Thành viên Mẹ Yêu Con bình luận trên Facebook: "Chí phải, được tặng bài này còn hơn sôcôla Bỉ và hoa hồng Pháp".

Tuy nhiên, một thành viên nam có nickname Hà Quân Nói thì lại cho rằng: "Nói chung không thuốc lá rượu chè, nhậu nhẹt thì tốt, nhưng mà nói sợ vợ thì không bao giờ, thằng đàn ông mà sợ vợ, không làm chủ nổi gia đình thì làm thằng đàn ông làm gì".

Không đồng tình với quan điểm trên, thành viên Tuyet Ku te Tran viết: "Không phải sợ mà là thương vợ nên mới thế. Ai cũng như vậy thì xã hội này thật là đẹp. Chẳng còn đâu cái thời cờ bạc lai rai rượu chè mọi người nhỉ". 

Thành viên Củ Chuối nói vui: "Không có người đàn ông sợ vợ/ Chỉ có người đàn ông tôn trọng vợ/ Không có người đàn ông sợ vợ/ Chỉ có những người đàn ông cực kỳ sợ vợ". 

Đa số các thành viên đều cho rằng, quan trọng là luôn biết cảm thông, tôn trọng và nhường nhịn nhau mới đảm bảo một cuộc sống gia đình hạnh phúc. 

TIN LIÊN QUAN:

ĐANG ĐỌC NHIỀU:

Bạn đời phải đâu vật sở hữu

Điều mà phụ nữ chán ngán thật ra là “có chồng mà cũng như không” và “vô trách nhiệm với gia đình”.

Thống kê cho thấy tỷ lệ phụ nữ đứng đơn ly hôn hiện nay là 70%, gấp đôi nam giới. Các bà có mua cả khối sách dạy làm vợ về đọc cũng chẳng ích gì, bởi họ làm sao thay đổi được cục diện gia đình nếu vẫn còn đó quan niệm bạn đời là vật sở hữu của riêng mình.

Chẳng ngày nào lại không có những người vợ thấy nói với chồng như nước đổ lá khoai nên đành than thở với chuyên gia tâm lý: “Tôi cảm thấy mình bị bỏ rơi. Chồng không còn là người bạn đời của tôi nữa. Có lẽ chỉ lúc nào cần “giải trí” anh ấy mới nhớ mình có vợ. Không bao giờ anh có mặt khi tôi cần. Anh sống cuộc sống riêng của mình cứ như người độc thân. Với tôi, chồng đã trở thành xa lạ, tôi không biết gì về anh ấy. Anh ấy cũng không cần biết tôi sống thế nào. Có nên kéo dài cuộc hôn nhân này nữa không?” Tuy nhiên, khi tiếp xúc với ông xã của nhiều quý bà, tôi lại nghe được những lời còn… thất vọng hơn! Quý ông cho rằng làm sao để các bà xã thời nay hài lòng là chuyện khoa học viễn tưởng. Phải chăng vai trò đơn giản trong quá khứ của những ông chồng đã được thay thế bởi vai trò phức tạp và rắc rối hơn nhiều.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Không ít ông cho rằng họ đã cố gắng tột bực, chẳng từ bất cứ việc gì đóng góp cho gia đình nhưng vẫn bị sức ép khổng lồ – từ vợ – thôi thúc họ kiếm tiền nhiều hơn, quan tâm đến vợ con hơn. Bao nhiêu công sức của họ chỉ đổi lấy những lời chê trách. Có người kết luận: phụ nữ sinh ra để kêu ca phàn nàn và đàn ông muốn tồn tại chỉ còn cách giả đui giả điếc. Phải chăng với họ, cuộc sống vợ chồng đã trở thành quá tải?

Biết không thể làm cách nào xoay chuyển được tình hình, có những ông chồng trở nên… vô cảm. Họ luyện được đôi tai để nghe những lời than phiền của vợ như nghe nhạc không lời. Luyện đôi mắt nhìn bộ mặt cau có của vợ như nhìn cánh đồng hoang. Họ tồn tại trong gia đình như một thứ inox bất chấp mưa nắng. Có ông rủ bạn đi câu cá, đánh bida hay dán mắt vào máy tính. Một số khác đi khẳng định mình ở nơi nào có người con gái ngưỡng mộ họ, có khi là những cuộc tình một đêm. Tất nhiên những lối thoát tiêu cực đó chỉ làm tình hình tồi tệ thêm, có khả năng dẫn đến đổ vỡ khi nó vượt quá sức chịu đựng của người bạn đời.

Lạ lùng là rất ít ông chồng bị vợ đòi ly hôn vì tội cờ bạc, nghiện hút hay bạo hành. Điều mà phụ nữ chán ngán thật ra là “có chồng mà cũng như không” và “vô trách nhiệm với gia đình”. Cứ tưởng lĩnh lương về đưa hết cho vợ là xong, còn lại các ông đi đâu, làm gì, vợ không cần biết. Có lẽ không hình ảnh nào xác thực hơn là ví đàn ông thời nay với ngôi nhà có nhiều phòng và mỗi phòng có một vai trò trong cuộc sống của họ: phòng dành cho công việc, phòng cho những trò giải trí, phòng cho bạn bè, phòng cho con, phòng cho vợ. Đàn ông luôn di chuyển từ phòng này sang phòng khác và phòng nào họ cũng đam mê, có khi quên cả những phòng còn lại. Đáng tiếc, vợ cũng chỉ là một trong những cái phòng đó. Và điều bất mãn của phụ nữ là ở đây, vì cái họ muốn là cả ngôi nhà, không chừa lại dù chỉ một góc!

Không có giải pháp nào hay hơn là đàn ông hãy đưa vợ đi thăm toàn bộ ngôi nhà, vào tất cả các phòng để hiểu thế nào là đàn ông thời @. Vợ có thể góp ý phòng này nhỏ bớt, phòng kia to lên, phòng nọ bỏ đi, thêm phòng nữa vào. Nhưng muốn làm được chuyện đó, không thể ra lệnh mà vợ chồng cần trò chuyện, trao đổi để hiểu nhau và người vợ sẽ ngộ ra vị trí của mình trong trái tim chồng. Nó chỉ chiếm được một phần thôi, có thể là phần lớn hơn nhưng không bao giờ là tất cả và phụ nữ sẽ hài lòng, ít ra là chấp nhận được. Người vợ thời nay phải làm sao để chính mình cũng là ngôi nhà có ít ra là vài ba phòng, cuộc sống của cả hai sẽ cùng phong phú lên. Đó chính là mô hình của hôn nhân hiện đại. Không nên giám sát nhau 24/24 và coi bạn đời như vật sở hữu của riêng mình. Bởi trước khi lấy vợ, đàn ông sống như thế nào thì sau đó, dù có ít nhiều thay đổi, chắc chắn đàn ông không thể biến thành một người hoàn toàn khác theo ý muốn bạn đời.

Đọc nhiều nhất

Nữ coser Remind "biến hình" bùng nổ "visual"

Nữ coser Remind "biến hình" bùng nổ "visual"

Mới đây, Remind biến hình thành nhân vật Feixiao trong tựa game Honkai: Star Rail. Nữ coser đã thành công thu hút được lượng tương tác lớn với hình ảnh mới xinh đẹp, đáng yêu.

Tin mới